Nhận rượu mới của bạn xưa
gửi vô từ Ðà nẵng.
Tặng
CNT&LH
Lê Vĩnh Thọ
đang ngồi nhà khoẻ re , uống
trà sớm thong thả , có bạn đến rủ rê ,
đi xa tìm
rượu lạ , thơ và
rượu,ích gì mà vẫn tự đày đọa ?!
hai
thằng,một xe đạp, vỏ rách,dãn ta-lông , ruột
lòi vá lớp lớp, lót thêm vỏ
bên
trong, con ngựa già què quặt , vó mỏi,móng rỉ mòn!,
đời mầy đã tàn tật
còn
tính chuyện thong dong!
mỗi
thằng mươi đồng bạc , đâu dám tính ngựa xe !, thôi thì
đi xe đạp, ba mươi cây,xá gì !, con ngựa già
bệ rạc, một đi,không chắc về !
khởi
hành bảy giờ hơn, mỗi giờ một cây số,
vỏ phù ba bốn lần, quả thật là của nợ
!, lui tới mượn ống bơm, mất năm hào
sửa đỡ, ngựa vẫn nản chân bon, lì lợm
và thách đố, thôi hơi đâu phàn nàn, chỉ tự
mình làm khổ, một khi
đã quyết tâm, cuộc đã bày,chẳng bỏ!, kẹp vỏ,nối ta-lông,
thế là tạm yên chí , chỉ tốn có một
đồng , chẳng phải vì hạ tiện , lộ phí
có bao lăm !, đi xe đạp tiết kiệm, tốn
rượu,đỡ hao xăng !
đời
ta thì cũng thế, bao lần banh ta-lông, con ngựa già tri
kỷ, chở hai thằng lông bông!, ngựa già đừng
nản chí, đời còn thừa long đong!, đã trót sinh
là ngụy, đành phải ngụy đến cùng, ngựa
già đừng ngã quị,mỏi vó chớ ngã lòng
trời
sinh vốn là ngụy, già đời vẫn cứ ngông!
hai
thằng trờ lại Búng, xe đạp cũng hao
xăng, ăn tô phở lót bụng, mất mẹ nửa
tiền đường, bình thường đâu dám
sống, những giây phút đế vương!
vượt
qua cầu Bình nhâm, trời cũng sắp đúng ngọ,
cách nhà tao bao lăm
chưa
đầy bốn cây số, tiến chậm mà chắc
ăn, như dậm chân tại chỗ!
con
ngựa già khốn nạn, ăn phở mới chịu
đi, ráng đến nơi ngoan ngoãn
đừng
có dở chứng gì !
qua
bao nhiêu chiếc cầu,cầu sắt cũ,cầu gỗ,
đổi đời, tiến bộ mau, cầu chỉ
chờ sụp đổ, năm năm dài khốn khổ,
cầu ơi, Ngụy đã nhào !
mỗi
lần sắp lên cầu, một thằng nhảy thọt
xuống, lúp xúp chạy theo sau, quên mệt, quên bụng
trống, quên nắng sói trên đầu, nghĩ đến
rượu sắp uống !
vợ
gầy,bầy con nhỏ, chưa chắc có cơm trưa
!, đi ba mươi cây số, để tìm rượu,
sướng chưa !, a, những tên gàn dở, chết
đói, cũng không chừa !,chắc đời chưa
đủ khổ, mà vẫn rượu và thơ !
đến
nơi, ngồi bên đường, nghỉ chân, uống rau
má, mầy gửi rượu khác thường, tụi tao
phải vất vả !, rượu đế hay
rượu vương ?, say nhớ đời chó má !,
đi nhận rượu phương xa, vì ta hay vì ‘nó’?,
rượu đã biến thành thơ, đời ta
sướng hơn chó !
đến
ngân hàng nhận rượu, người giữ để
ở nhà, hẹn hết giờ hành sự ,trở lại
lúc bốn giờ, ghé thăm Phạm Thế Mỹ, hy
vọng rất nhỏ nhoi, chương trình đời
giản dị, cuối tuần với vợ hai,
đầu tuần với vợ một, nghe nói nó đi
họp,cứ họp đến già đời!, thành nai hay
thành cọp ?, thành quỉ hay thành người ?
người
bạn gái giật mình !, a, phải chi súng nổ, xuân về
với chiến tranh !, như mùa xuân nào đó, xác thù
khắp thị thành !, tả tơi xác cờ đỏ,
như xác pháo tan tành !máu- máu thù - phải đổ,cho
đất nước phục sinh !
pháo
nổ ròn đầu phố, chúng liên hoan cuối năm
,tổng kết và tính sổ, đếm xương máu nhân
dân ! chúng học đòi trưởng giả, cũng
nhạc sống lăng nhăng
nhậu
ê hề thịt cá, trước những người
đói nhăn !
nhớ
giờ hẹn , vội vã, thật ngán con ngựa già, lấy
dây ràng băng vó đến nơi vừa đúng giờ,
đi theo người bạn lạ, về nhà nhận
rượu- thơ ! ngượng ngùng và bối rối,
tiền túi cũng đã khan, lấy gì đãi bạn
mới, dù ở quán bình dân, lòng âm thầm cáo lỗi,
hẹn ngày đẹp trời hơn,gặp bạn
thật thoải mái, bạn đãi ta rượu trăn,
không dám nấn ná mãi, đành tạ từ, phân vân,
đường xa, trời sắp tối, tập thơ,
của tùy thân, con ngựa già tội lỗi, đưa
về đến nơi chăng ?
hai
đứa luân phiên chở, thằng ngồi sau đọc
thơ , rượu ngon thì nếm thử, cần gì
đợi tới nhà ! tiếng đọc thơ nho
nhỏ, xe như gắn động cơ, con ngựa già
khốn khổ, chở thêm. . . mày là .. ba
chẳng
kiếm cơm nuôi vợ, chẳng biết chạy mánh mun,
theo thời cho đỡ khổ
bỏ
đói một đàn con ! rượu thơ giữa
khốn khó, sống như một cô hồn !
đạp
xe hụt hơi thở, hy vọng về có cơm. . .
trăng xưa soi đường cũ, thở ‘hơi
thở Việt Nam’
đói,
mệt và nôn nả, ngựa
qua khỏi Cầu Ngang , thằng bạn hiền xỏ lá,
bỏ rơi tao nửa chừng, đi bộ hơn cây
số, hồn bay giữa thơ - trăng !, về nhà túi
trống rỗng, mà hồn tràn rượu thơ,sống
một ngày đáng sống , hơn trăm năm sống
thừa !
đi
đường nếm rượu thử, đến nhà,
đã ngất ngây !, mắt mờ, rót sợ đổ, thôi
để dành ngày mai, chỉ một bình rượu
nhỏ, mà đủ say trọn đời !
bình
rượu thật xấu xí
như
nhân dạng Trương Chi
mà
chứa đầy rượu quí
một
trái tim diệu kỳ
không
nhãn hiệu hoa mỹ
thơ-rượu
bất khả ly !
tính
mỗi thằng một nửa, mà không nỡ xuống tay,
bình tuy không đáng giá, đổ rượu, đổ . .
. máu mày !, Chu Ngạn Thư , giữ cả, phải
chiết rượu chuyền tay, xá gì bình mới,
cũ, miễn có rượu
để say, mong một ngày nào đó, có dịp gửi qua
Tây !
rượu
mày đã quá đủ,về nhà lại gặp may, có cô
học trò cũ, đem rượu nấu tặng thầy
!, đi nhậu rượu, được thơ, về
có thơ, có rượu, rượu , thơ và bằng
hữu, ai đổi được đời ta !, C.N.T
đi trực, buổi tối
tạt qua nhà, giành tập thơ đọc trước
hẹn
ngày mai say nhừ !, rượu thơ và rượu
thực,say chết cũng là vừa !
trong
hồn, trăng rực rỡ, thèm rượu dù đã say
!, xa xôi mà bớt nhớ. . . trong tao vẫn có mày !
Bình
Dương, 16/01/1981
L.V.T
năm
năm đứt liên lạc. . .chợt nhận thơ
bạn thân, người xưa dù cách mặt. . .
ngàn
năm vẫn cố nhân !
năm
năm trong hầm ngục. . .thiếu dưỡng khí nhân
gian. . .tập thơ đến kịp lúc
chuyền
hơi thở Việt nam !
hơn
nhận quà ngoại quốc. . .quí hơn cả ngọc
vàng!, giữa đau thương cùng cực. . .cần hơi
thở Việt nam !
cầm
tập thơ, cảm động. . .như giáp mặt,
bắt tay. . .!,máu hồng còn tươi nóng. . .trong da
thịt đọa đày ,mày đang thở đang
sống, bằng thơ từng phút giây!
tập
học trò không bìa, giấy vàng,chữ lem luốt, ( năm
năm tiến bộ ghê tiến nhanh như xuống
dốc !, năm năm đời ủ ê,vàng vọt như
hạnh phúc!)
tưởng
vết mực đã nhoè, hoen máu pha nước mắt,hai
màu mực tái tê, ghi tiếng thơ đứt ruột !
giấy,bút,mực
của con, đem chép thơ tặng bạn, những trang
giấy héo hon
những
vết mực lận đận, mà rực rỡ vàng son,
trên từng trang ảm đạm!
nét
chữ thật cẩu thả,vì lười hay vội vàng
?,tay gầy run,mệt lả,vì mất ngủ, thiếu
ăn ?,hay vi mối đe dọa, chung quanh toàn chó săn ?,
tao đọc thật vất vả
mà
hãnh diện hân hoan (chưa già mắt kém tỏ, kính lão
chắc phải cần ),cùng mầy một nhịp
thở, đọc thơ bằng tâm can !
giấy
thừa màu da thuộc,bấm đinh ghép lám bìa, ( vết thù hắn
nhơ nhuốc trên da thịt tái tê !), chiếc bình
đất rạn nứt, dấu những đóa trà mi!,
chiếc áo vá bạc mốc,che tiếng thơ gan lì, đá
tường thành địa ngục, giam trái tim kiêu kỳ..!,
quan tài gỗ tạp mục, chôn sống hồn kinh Thi !
tay
mân mê từng trang, thơ dù chưa đọc kỹ,
thở hơi thở Việt nam, như phục
hồi sinh khí !
lật
phớt những trang thơ,đủ hình dung hiện
thực,trên phương diện vật chất
tập
thơ thật thảm thê, như lõa lồ trước
mắt, một hiện thực gớm ghê !,như chứng
từ tội ác,muôn đời vẫn khắc ghi !
mặt
trời chưa xế bóng,mây hắc ám bủa vây!,giữa
không gian cao rộng,nắng giữa trời, trên mây,(
mặt trời không xế bóng,không tả,hữu,Ðông,Tây,vô
vi và bất động,soi đường trái đất
quay!), mây hợp tan nhanh chóng, nắng vẫn còn đó
đây !
tao
biết mầy còn đó
nhờ
hơi thở Việt nam
Việt
nam còn hơi thở
thì
còn cớ lạc quan
Lê Vĩnh Thọ
Bình Dương,19.01.1981