Luân Hoán...Nh́n Từ Bên Hông
Nguyễn
Quốc Tường
Chúng tôi dọn sang chung cư này tính ra đă hơn mười năm. Gọi là chung cư th́ hơi khuếch đại một chút, thực ra đây là một khu nhà có bốn tầng và chỉ có bảy gia đ́nh thuê. Mấy căn “appartement” này vào thời điểm đó vừa được tân trang lại toàn bộ và ngườI thuê nhà cũng là người mới, chẳng ai biết ai.
Hôm đó, chúng tôi vừa xuống đến cửa th́ gặp Ḥa B́nh, cô bé dễ thương chúng tôi quen biết từ rất lâu và coi như em. Hỏi: “ Em đi đâu mà lạc bước đến đây?” Và được trả lời: “Dạ em đến thăm ba má em”. Chúng tôi hơi ngạc nhiên hỏi lại: “Sao nghe nói ba em là thi sĩ Luân Hoán cơ mà?” Ḥa B́nh cười hóm hỉnh đáp:”Dạ th́ em cũng chỉ có một người ba là ông đó mà thôi.”
Trên đường đi chúng tôi cứ thắc mắc, chẳng lẽ Luân Hoán lại là cái ông lầm ĺ, khó ưa ở ngay tầng dưới, ông ta trẻ trung như thế sao có cô con gái lớn vậy v.v…Bản thân chưa bao giờ làm nổi một câu thơ ra hồn, tôi rất nể phục những thi sĩ, coi họ là một thứ “nhân loại” khác thường! Bây giờ hàng xóm của tôi lại là thi sĩ, mà thi sĩ ở tầm cỡ Luân Hoán! Nh́n mấy đứa con nhỏ lắp ghép từng mảnh “Lego” cho đến khi trở thành những thứ đồ chơi có h́nh dáng đẹp đẽ, lạ lùng, tôi tự hỏi không hiểu mấy thi sĩ có làm thơ kiểu này hay không? Rồi tôi tự trả lời được ngay, thi sĩ mà mang những từ, những ngữ lắp ghép vào với nhau cho thành vần điệu th́ thơ sẽ trở thành những câu thơ “gỗ”, chả ai thèm đọc! Từ đó tôi đâm ṭ ṃ quan sát anh Luân Hoán, xem nhà thơ làm việc và sinh hoạt như thế nào. Dĩ nhiên tôi chẳng biết được ǵ hết, nhà nào nhà nấy cửa đóng im ỉm, nghe cũng chẳng được nói ǵ thấy! Không nghe không thấy th́ tưởng tượng, tôi hy vọng một ngày nào đó được thấy anh Luân Hoán uống rượu say sưa, ôm vầng trăng nhào vào đống tuyết trước cửa nhà đánh một giấc cho đến sáng! Tôi tưởng tượng đến những nàng thơ ái mộ anh, cứ đến bấm chuông gọi cửa liên tục, làm phiền ḷng nàng thơ thứ thiệt đang ở ngay cạnh anh, khiến nàng nổi cơn tam bành, xuất chiêu sư tử Hà Đông v.v…
Sự tưởng tượng của tôi măi rồi cũng chỉ là tưởng tượng, không có ǵ xảy ra hết! Thời gian trôi qua, từ những gặp gỡ lúc đầu chỉ là chào hỏi xă giao, lâu dần trở thành quen rồi thân. Tôi nh́n thấy ở anh Luân Hoán một người bạn dễ chịu, cởi mở, không lầm ĺ, khó ưa tí nào. Cách sinh hoạt của anh c̣n điều độ, nghiêm chỉnh hơn tôi nhiều. Ngoài tài làm thơ, anh c̣n có tài nuôi chim, nuôi cá. Những sinh vật khó nuôi này vào tay anh trở thành những sinh vật đáng yêu, chúng sinh sôi, nảy nở hàng đàn hàng lũ. Nh́n vào bể cá của anh, tôi liên tưởng đến nước Trung Hoa vĩ đại, v́ hồ cá của anh tuy khá đủ lớn cũng không chịu nổi nạn “cá măn” ngày càng bành trướng! Ngoài ra, đừng tưởng thi sĩ không biết thể thao, anh b́nh luận về những giải bóng đá, quần vợt cũng điệu nghệ không kém ǵ những nhà b́nh luận thể thao chuyên nghiệp.
Trở lại với riêng chuyện làm thơ. Có lẽ biết vợ chồng chúng tôi là bạn đọc quen mặt của
các bibliothèque de Côte des Neiges, bibliothèque du Mile End..., nên anh Luân Hoán, một
hôm mang biếu chúng tôi một số thơ của anh đă xuất bản. Tuy không mặn với thi ca lắm, nhưng
có sách cũng đâm ra ṭ ṃ. Từ đọc một vài bài đến đọc nhiều trang, rồi nhiều nữa. Cứ thế tôi
biết được một ít đời sống của Luân Hoán tại Montréal khi chưa đến ở chung cư này.
Th́ ra, Cũng như nhiều người Việt khác, ra tới nước ngoài, anh Luân Hoán đă phải vội vă
“ Lên đồ đi kiếm job/ Từ mờ sáng đến chiều...” nhưng có lẽ v́ điều kiện sức khỏe của anh có phần
không b́nh thường, do đó anh vấp khá nhiều trở ngại. Không nản, sau những lần ‘Mỏi chân ngồi
bên đường Saint-Denis’ , tâm sự với đàn chim bồ câu hoang, anh cũng có cơ hội để được
“Ta cơng
trên lưng cái thùng thật lớn/ C̣n nặng hơn cái
tấm thân ta/ Cố nghiến răng giữ cho
khỏi ngă/ Mỗi bước đi chếnh choáng như là...” . Anh đă học thuộc bài học ‘lao động vinh quang’
bởi tự biết “...cái cần, ta không đạt / cái đạt người không cần...”. Nên cuối cùng, sau những buồn
chán,
thất vọng , anh đă tỏ ra lạc quan hơn trong
những động tác thường nhật : “Sáng đi
như đuổi
ma/Chiều
về như ma đuổi.../” và ḥa ḿnh vào xă hội một cách
lặng lẽ “Người
hai chân
bôn ba/ Ta cẳng rưởi giong ruỗi...” Nghe đâu anh đă từng làm cho một cửa hàng nữ trang của người
Ư ở một đường phố chính của Montréal,rồi làm công nhân cho hảng vải Aronof một thời gian. Dù
lao động chân tay, anh vẫn không quên thơ và cái tính ‘tri nhàn hà thời nhàn’ nên , cũng qua thơ, tôi
bắt gặp người bạn láng giềng của tôi đă từng ‘Nhổ râu ngoài parc Olympique’,‘Phơi nắng ở parc Angrignon’, ‘Du xuân ở Complexe Desjardins’, ‘Quanh quẩn trong Jardin Botanique’, ‘Qua cầu Champlain’, ‘Dạo phố Sainte Catherine’, ‘Trong rừng thu La Chute’...thậm chí c̣n bay bướm
‘Theo em sang Longueuil’, (em tóc vàng sợi nhỏ) hoặc vui mừng khi ‘Gặp em (tóc đen ?) ở plaza
Côte des neiges’...(1)
Trong một bài viết của nhà văn Nguyễn Đông Ngạc in trong tập Chân Dung Thơ Luân Hoán, ông
Ngạc có
trích dẫn một số câu của nhà thơ Đỗ Qúy Toàn
viết về Luân Hoán ‘...Luân Hoán là thi sĩ
của
cuộc sống, như Nguyễn Khuyến, như
Vương Tân. Nhà thơ Bạch Cư Dị của
người Việt ở
Montréal
này đă giúp bà con thấy thành phố Montréal trờ nên thành
phố Việt. Những phở Mai,
Quán
Huế, Plaza Côte des neiges...thành những tên gọi thân
mật, những chuyến xe buưt buổi chiều,
những đống tuyết cao trước cửa có thật hơn, v́ thi sĩ thổi hơi sống vào các vật vô tri đó...’. Theo tôi,
có lẽ
anh Luân Hoán đă thương yêu cái ‘xứ lạnh, t́nh ...âm
ấm này’. Có thế anh mới “ đứng hát giữa
ḷng Montréal,/ Trời xanh, trời xanh, trời quá xanh/ Có con chim nhỏ bay trong nắng/Chở cả ḷng tôi bay quẩn quanh” . Và thành tâm bày tỏ :
“được
cười được khóc đọc than thở
không
thể không yêu xứ sở này...”
Xứ sở mà Luân Hoán cùng gia đ́nh đă trở thành những người công dân sau ba năm sinh sống. Cái ngày nh́n nhận phần đất tạm dung trở thành một tổ quốc thứ hai, thật khó quên. Giữ lại kỷ niệm này, anh Luân Hoán có viết một bài thơ, đăng trên tạp chí Làng Văn số 54 , ấn hành vào tháng 2 năm 1989. Cũng chính nhờ tờ Làng Văn và cái bài ‘Tuyên Thệ’ này mà tôi đă biết đến tên Luân Hoán trước khi anh trở thành một người bạn, để bây giờ tôi ngó từ bên hông. Bài ‘Tuyên Thệ’ có lẽ không được chính tác gỉa yêu thích lắm, nên trong các thi tập của Luân Hoán không thấy in lại. Tôi muốn được chép lại dưới đây, như một nhắc nhở cái thiếu sót của anh :
X̣e bàn tay
mặt ngang vai, đứng
Tôi
đọc theo người năm bảy câu
nước
mắt khi không mà chợt ứa
vui
buồn dồn dập dẫm lên nhau
ḷng
mở ra ôm đời trở lại
từng
ngày trống rỗng đă qua mau
dẫu
v́ tủi nhục hay hănh diện
giọt
nước mắt tôi vẫn một màu
ai
chứng giám cho lời tuyên thệ
tôi
vừa lặp lại rất ngây ngô
ḷng tôi chiếc
lá phong nho nhỏ
hay
vẫn lá tre buồn phất phơ ?
cảm
tạ Nữ Hoàng cho đất sống
cho
đời vay mượn những tin yêu
quốc
ca bập bẹ theo người hát
không
hiểu v́ sao ḷng buồn thiu
x̣e bàn tay
mặt ngang vai, đứng
tôi có hai
thằng tôi sáng nay
hai trái
tim trong một cơ thể
nh́n ra rơ mặt kẻ lưu đày
Người bạn láng giềng của tôi đại khái như vậy. C̣n người ‘đi bên cạnh đời anh’ th́ ra sao ? “Nàng thơ” bây giờ là vợ hiền của anh. Một người mà những đọc gỉa và bạn văn của anh, ai cũng biết đó là một t́nh nhân của anh măi măi . Không biết cô nhân t́nh này đă mê thơ hay mê đôi mắt. Một đôi mắt mà tôi cảm thấy lúc nào cũng như hỏi han : “Anh muốn ǵ, cô cần ǵ, tôi sẵn sàng giúp...”, hay “ Yêu anh không, cứ yêu đi đừng lo”…
Đang vui vẻ trong t́nh ‘hàng xóm’ ngày một thân thiết, anh Luân Hoán cùng gia đ́nh “khi không nổi hứng dọn nhà” . Anh dọn tuốt lên vùng Montréal Nord, xa chừng 15 cây số. Chung cư chỉ c̣n lại chúng tôi là gia đ́nh Việt Nam duy nhất . Thỉnh thoảng nhớ đến anh chị Luân Hoán th́ chỉ liên lạc bằng điện thoại; không thể chạy xuống nhà dưới xin củ gừng, cây hành ...lúc cần. Cũng thưa hẳn những lần anh ghé lên nhờ thu một vài cái CD khi máy của anh bị trục trặc. Buổi chiều khi đi làm về, không c̣n thấy chiếc Toyata Corolla màu đỏ, đă có nhiều tuổi thọ của anh. Con đường Barclay th́ vẫn vậy. Một con đường một chiều, dẫn ra xa lộ với lưu lượng xe trung b́nh, tóm lại không có ǵ đặc sắc, nhưng đă được nhà thơ Luân Hoán kêu gọi rất nhiều lần trong thơ anh. Ngày chia tay, sau hơn mười năm gắn bó với con đường, với người và cảnh thú chung quanh, anh không quên ghi lại :
Làm sao nhốt hết vô thùng
những tràn lan nhớ
những chập chùng
thương
mười một năm
sống sát đường
đă ghiền
nhân dạng thập
phương bốn mùa
mười em,
đă chín dễ ưa
cái mặt
cái mũi
cái chưa thấy
tường
khi không bỏ phí sắc
hương
ai
ngồi thế chỗ,
biết
thường ngồi hong ?
em lơi tay lái liếc ṿng
về đâu đôi mắt
đứng tṛng đông phương ?
vài giây nhớ,
đủ ngấm buồn
em,
ngồi cho kín cặp trường túc hoa
bỗng dưng nổi
hừng dọn nhà
bậc thang, ổ khóa
sứt da
thịt ḿnh
mặt tường thao láo
lỗ đinh
những tranh, cùng
ảnh...ngậm t́nh, rời ngai
cả ngh́n sách báo...thở
dài
nằm chờ, tuyển
chọn...sánh vai theo đời
loại đi, tội
nghiệp t́nh người
mang theo, dẹp lép tiếng
cười nhỏ nhoi
nắm lên từng món
săm soi
vui tay sắp hết hẳn
hoi vô thùng
ngồi im giữa đám
đồ dùng
nhớ từng khuôn mặt
lạnh lùng, tươi vui
dĩ nhiên, tôi nhớ cả
tôi
nhớ thời háo hức,
nhớ thời thờ ơ
thời gian không chậm chân
chờ
nhưng c̣n đọng
đủ để vơ vẩn buồn
dồn từng nhóm bụi
dễ thương
nằm lén sát dưới
chân giường đă lâu ?
hốt lên
không biết để
đâu
cái từ tôi phế,
đọng lâu mà thành
thương, nhưng không
nở để dành
tôi xoa lên vách,
tṛng trành ḷng tôi
vài hôm nữa, bỏ đi
rồi
nhà người, trả
lại
đất người, chia
tay
ơi con đường
buồn Barclay
mai kia, tôi gắng qua đây
cầm chừng
dĩ nhiên, ngoài những
sợi lưng
c̣n trăm kỷ niệm mọc chung với t́nh
12-2003
(Đặc san Đất Quảng-Xuân Giáp Thân 2004)
T́nh cảm của anh là vậy, “cầu thang, ổ khóa sứt da thị ḿnh” th́ tôi làm sao có thể không có những tiếc nuối.Nơi xứ lạ quê người này, câu: ‘Bà con xa không bằng láng giềng gần’ càng có ư nghĩa sâu sắc,đích thực.
Nguyễn Quốc Tường
(1) Tên một số bài thơ trong
tập Ngơ Ngác Cơi Người