Cơi thơ Luân Hoán
bluebar.gif (870 bytes)
Nguyễn Sao Mai

     Có lẽ, từ cái chỗ đă đến được và không c̣n phải đi đâu, nhà thơ, trong cơi của riêng ḿnh, tự tại, thong dong, hạnh phúc với đầy đủ cảm nhận của một người đang thực sống, nắm bắt đời sống bằng những chứng nghiệm rất riêng. Với Luân Hoán, cái chứng nghiệm rất riêng đó, nhiều nhất ở trong t́nh.
      T́nh yêu, thật ra đă bàng bạc trong hầu hết 16 tập thơ in riêng cũng như chung của ông trước và sau năm 1975, trong nước cũng như ở hải ngoại, nhưng đến Cỏ Hoa Gối Đầu, mê t́nh đă trở thành nỗi mê đời, trong đó, sống là nghe được từng hơi thở của nhịp sống, từng hơi thở của xương da, ngay trong những bất trắc, đa dạng của cuộc đời có, không, sấp, ngửa. Nhà thơ sống với nó, trong từng mỗi giây phút, những kinh nghiệm sờ mó được.  Những kinh nghiệm đó không phải chỉ là bóng dáng của thực tại :cơi miên viễn, cơi vô cùng, cơi mông lung vv... mà chính là thực tại. Cơi thơ Luân Hoán.
      Trong cơi thơ đó, bởi vậy, không có những nghi vấn, những ḍ t́m,  Khi đă đến được với nó th́ c̣n ǵ để phải thao thức kiếm t́m ? C̣n ǵ để phải thắp đuốc viễn vông chạy đuổi ? Cũng vậy trong cách sử dụng  thơ vần của Luân Hoán. Giữa cơn sốt đang trăn trở của những t́m ṭi và khám phá mới về cách diễn đạt trong sinh hoạt thi ca, Luân Hoán vẫn, bằng những cách thế b́nh thường nhất, thơ vần. Có lẽ, gắn bó với thơ vần, đối với LH cũng không phải là điều quan trọng. Quen vẽ bằng cọ, th́ cứ vẽ bằng cọ, thế thôi. Và cũng chính điều không coi là quan trọng này sẽ xóa bỏ biên giới giữa thơ và người làm thơ. Chỉ c̣n lại Luân Hoán thơ. Thơ Luân Hoán.
       Cỏ Hoa Gối Đầu hầu hết là những bài thơ t́nh với bóng dáng của t́nh thường. Đó là nỗi mê đời . Đó là ở trong đời. Là chứng nghiệm thực tại. Thực tại chính là tim rung và máu chuyển, là nhựa trong cây, là t́nh trên lá, nhà thơ cần ǵ phải chống gậy thiền tăng t́m lật nghiêng sông núi ?

Nguyễn Sao Mai