Thơ Khai Sinh Từ Những Gợi T́nh
Nguyễn Xuân Hoàng
Thơ Luân Hoán tôi có may mắn được đọc từ những năm trước 75 ở Sài G̣n, thời tôi làm tạp chí Văn ở đường Phạm Ngũ Lăo.
Vào cái thời mà chúng ta vừa có Quách Tấn, Đông Hồ, Vũ Hoàng Chương, rất cổ...điển . Chúng ta lại cũng có Thanh Tâm Tuyền, rất mới, rất hiện đại, và cùng lúc là Viên Linh, Du Tử Lê, Nguyễn Tất Nhiên, Vũ Hữu Định .... Luân Hoán từ miền trung với Mường Mán, Hà Nguyên Thạch... đến với chúng ta nhẹ nhàng như một hơi thở. Gọi anh là thi sĩ của t́nh yêu - thi sĩ nào mà không làm thơ từ tiếng gọi của t́nh yêu? - không có ǵ ngạc nhiên, nhưng anh là một thi sĩ toàn phần cho t́nh yêu.
Những Thiếu nữ tràn ngập trên
mỗi ḍng thơ anh . Anh ấp ủ thiếu nữ trong
trái tim ḿnh đă đành, anh c̣n thấy thiếu nữ
cả trong tranh của những hoạ sĩ bạn
anh. Anh viết “Suối hoa,
khe trúc ướp thơ mượt mà” trong tranh Đinh
Cường, anh cảm nhận thiếu nữ trong tranh
Hồ Thành Đức “chằng chịt những sợi gân”
, anh nh́n ra những “búp gân tím, thỏi thịt
hồng” của những cô
gái trong nét vẽ Khánh Trường hay một vẻ đẹp trầm
hương hư ảo [h́nh như em chẳng có
xương] trong Nghiêu Đề, hay như Nguyên Khai
mượn cái “thân thể ngựa phiêu bồng”
đắp lên vóc dáng em. Luân Hoán không chỉ nh́n ngắm
thiếu nữ trong tranh, mà anh c̣n ngợi ca họ, làm
thơ tặng thiếu nữ
ở mọi thời đại, bởi v́ “em ở trong
tôi, từ lâu lâu lắm ... từ hồi chưa quen.”
Tuy vậy có lẽ những bài thơ Luân Hoán làm tôi ngây ngất là những câu thơ hiện thực của anh. Anh viết thơ anh khai sinh từ ‘mùi hương cái vạt giường’ thuở nọ, cái thời anh c̣n nằm trên chiếc giường tre ngâm, luồn dưới gối bàn tay tha thiết , và hơi thở, và thịt da, tự đo ḿnh dài ngắn ‘trên chiếc giường t́nh thuở nọ’.
Thơ Luân Hoán ra đời vào những buổi tối, anh nằm nghe tiếng hát của chính anh, tiếng hát hân hoan chờ đợi v́ nh́n thấy em nói dối mẹ lẻn qua nhà anh, và ái ân cuồng nhiệt như “em đă cất ta sâu vào da thịt” em.
Thơ không chỉ là hư ảo, với Luân Hoán, thơ c̣n khai sinh từ mùi hương da thịt, từ hai bàn chân, từ ‘đờ đẫn’, ‘ŕnh ṃ’ trong ‘nách lá cây?’ , từ sự âu yếm “mon men tôi ướm tay thăm, vô t́nh vướng phải cái dầm nhớ nhung”, từ cái ống quần, từ cái vết xước dịu dàng của đêm thơm...
Thơ Luân Hoán nở ra từ cái đầu có mái tóc dài nằm gối lên cánh tay anh , ngất ngây giữa ngày và đêm, và thịt da quyện vào nhau trong một trận mưa t́nh ái..
Thơ của Luân Hoán, ôi sao mà sexy!
Nguyễn Xuân Hoàng, tán gẫu