Người Bạn Đời Trong Thơ Luân Hoán
Phan Ni Tấn
Mùa Hè Đỏ Lửa
năm 1972 tôi đóng quân ở
Pleiku, gần phi trường Cù Hanh khô khan, nắng cháy.
Một hôm từ doanh trại trở về thị xă, ngang
qua đường Hoàng Diệu tôi chợt nghe một
giọng ca lanh lảnh phát ra từ một kiosque bán băng
nhạc bên lề đường. Giọng tenor mạnh
mẽ, truyền cảm qua bài hát chứa đựng
một nội dung tha thiết, đầy nhân bản.
Bước tới hỏi mới biết đó là giọng
ca Miên Đức Thắng qua bài
Lời Nguyện Pháp Trường của Phạm Thế
Mỹ phổ từ thơ
của Luân Hoán . Đó là lần đầu tiên cùng một lúc
tôi nghe đến tên ba người, nhất là nhà thơ
Luân Hoán, một bút hiệu hiền lành, dễ mến,
rất Trung kỳ.
Bây giờ đă hơn 30
năm qua rồi, hồn bài ca Lời Nguyện Pháp
Trường vẫn c̣n bay loáng thoáng đâu đó trong khi
cả ba người theo ḍng
đời trôi giạt ba nơi: nhà thơ Luân Hoán ở Canada, ca sĩ Miên Đức
Thắng ở Đức, c̣n
nhạc sĩ Phạm Thế Mỹ vẫn ở tại
quê nhà.
Ở hải ngoại, trong
thời gian tôi cộng tác với tờ Văn, một hôm
(tháng năm nào?) trong mục sổ tay hàng tháng nhà văn Mai
Thảo loan tin chào mừng nhà thơ Luân Hoán và gia đ́nh
đă đến định cư tại Montreal, Canada. Tôi
gọi anh Mai Thảo hỏi xin
địa chỉ Luân Hoán và đă liên lạc
được với Người Thơ lâu nay tôi từng
ngưỡng mộ. Từ đó đến nay gần 20
năm, anh Luân Hoán và tôi vẫn thường liên lạc
với nhau bằng thư từ, điện thoại, sau
này là e-mail, riết rồi trở nên thân thiết, tự
nhiên như người một nhà.
Trong suốt thời gian này
thơ anh vẫn xuất hiện đều đặn trên
báo chí Việt ngữ khắp thế giới. Ngoài hàng ngàn
bài thơ nói lên ḷng thương nhớ quê nhà, về thân
phận con người, về t́nh yêu đôi lứa,
đặc biệt nhất là những bài thơ anh viết
về vợ ḿnh.
Tuy liên lạc với anh lâu
ngày chày tháng mà măi cho đến hôm ra mắt cuốn Chân Dung
Thơ Luân Hoán tại Montreal, lần đầu tiên tôi
mới gặp chị Lư, vợ nhà thơ.
Chị, dáng người thon
thả, nhẹ nhàng, nét mặt hiền ḥa, tính t́nh mộc
mạc, dễ thương. Nhưng cái dễ mến và dễ nhớ nhất ở
chị vẫn là cái giọng Quảng trọ trẹ,
nằng nặng, chậm răi và hiền khô. Lạ một
điều là lâu nay tôi quen bất cứ người
bạn Quảng Nam Đà Nẵng nào th́ dường như cái
chất giọng đặc trưng của họ chẳng
đổi khác bao giờ. Có trôi giạt xa quê ngàn trùng, theo
thời gian đời sống có đổi có thay, có
trầm có bổng, nhưng cái hồn quê xanh ngát kia cũng
như cái giọng nằng nặng, âm hưởng riêng
biệt kia vẫn cứ thủy chung như nhất. Không
riêng ǵ tôi, hễ ai có dịp tiếp xúc với chị Lư
cũng đều cảm mến cái tính hiền lành, ḥa nhă
của chị.
Mới kỳ hè năm rồi, 2003 anh chị Luân Hoán và anh chị Song Thao (nhà văn) từ Montreal đi Toronto ghé qua tệ xá nghỉ hè vài ba hôm. Buổi cơm chiều đầu tiên mọi người đang vui vẻ chưa kịp ngồi vào bàn ăn, chị Lư đă la mệt, coi bộ trúng gió nên mặt mày tái mét. Rứa là a-lê-hấp nhà tôi mau mau đưa chị lên pḥng đè ra cạo gió. Gặp phải "bà Thầy cạo gió, giác hơi" là nhà tôi đây th́ bao nhiêu con bệnh cũng một tay bà "cạo" sạch sành sanh. Nh́n nét mặt từ từ hồng hào trở lại, chị Song Thao chẳng nói chẳng rằng, dựng chị Lư dậy bắt tập Khí công điều dưỡng sức khỏe là vàng. Nghe ba bà vừa hô vừa tập vừa cười nắc nẻ cái nhà cũng phát vui theo.
Nhà thơ Luân Hoán có một
tấm ḷng rất thủy chung với cả hai... bà vợ
: chị Lư và nàng thơ. Từ tinh chất của t́nh yêu
như một thứ men t́nh chắt ra từ nguồn
cội sâu thẳm trong hồn người, cả ba
xoắn xuưt vào nhau, dắt díu nhau đi qua suốt chặng
đường đời. Họ yêu nhau khởi từ cái
hồi Người Thơ đến ở trọ nhà cô ba
Lư, Phước Ninh lúc "em chưa qua hết tuổi
mười ba". Bài Chiều Mưa trong tập thơ
Đưa Nhau Về Đến Đâu là một dẫn chứng:
ta
đến trọ nhà em từ thuở
em
chưa qua hết tuổi mười ba
bút
mực thơm từng ngọn tóc đuôi gà
miệng
liếng thoắng vụng về như con sáo
hoa
cỏ dại mọc đầy trong túi áo
gót
chân hồng không mệt mỏi nhảy giây
trái
mù u chuyền thẻ chạy quanh tay
cười
với hát, ăn quà, ṿi vĩnh mẹ
chừng
nấy việc dắt d́u em nhè nhẹ
dạo
ṿng ṿng trong thế giới ngây thơ...
Khi mà trái tim thanh xuân của
nhà thơ đă phát yêu rồi th́ cái ǵ của Mân Quang quê em
như cục đất, cây lá, màu lúa, đường
bừa... anh cũng yêu một cách trân trọng. Xin mời
đọc vài đoạn cuối trong bài ‘Quê Em Lộng
Lẫy Quá. Bởi V́ Đă Có Em’
trong tập Cảm Ơn Đất Đá Trổ Thơ:
...yêu
em ta nguyện yêu màu lúa
màu
mái rạ thâm ś nắng mưa
Tay
ta tuy đă quen cầm bút
Luống
chữ hẹn thơm những đường bừa
yêu
em ta đă yêu cây lá
cục
đất Mân Quang cũng hữu t́nh
cảm
ơn thổ địa thơm tay quá
tặng
ngọc thơm lừng bút văn sinh
Một bài hát nào đó hát
"khi đă yêu th́ mơ mộng nhiều" làm tôi
nhớ Luân Hoán t́nh yêu lúc nào cũng cháy bỏng. T́nh yêu
đă đầy ắp trong tim th́ phải cho, mà cho rồi
ai cũng mong được đáp lại từ
người bạn t́nh cũng rất thiết tha với
t́nh yêu mênh mông. Ấy mà khi đôi chân vượt khỏi
cái mênh mông t́nh ái kia th́ con đường cuối cùng hai
người phải đi tới không ngoài h́nh ảnh
của hôn nhân. Bài ‘Về Nằm Lại Nơi Mới
Cưới’ trong tập Rượu Hồng Đă Rót tặng
cô ba Trần Thị... thật cảm khái:
ta
về nằm lại bên nhau
ngày
xưa tóc gối nặng đầu bên vai
ta
về nằm lại bên ai
ngày
xưa đứt nút áo gài kim găm
ta
về năm lại chỗ nằm
chật
vừa đủ cựa âm thầm bên nhau....
Tôi vẫn nghĩ, trong yêu
thương, Luân Hoán có một trái tim yêu vợ đằm
thắm, tha thiết và dịu dàng. Sự yêu thương
rất tự nguyện, một nghĩa cử tự nhiên
như đời sống lâu dần đă un đúc thành
thơ, những câu thơ hồn nhiên, giản dị, không
làm dáng nên rất chân thật. Luân Hoán đă sớm nhận
ra sự chân thật là một nghĩa cử, một phong
cách rất riêng dành cho
người trăm năm của ḿnh.
Tuy đời sống gia
đ́nh chẳng lấy ǵ làm khá giă, nhưng anh chị Luân
Hoán sống khá phong lưu. Từ cái xe tới cái bàn cái
ghế, TV, máy ảnh, computer... chẳng thiếu món gia
dụng nào trong cái căn nhà mà anh chị đă chắc chiu
dành dụm tậu được sau rất nhiều
năm. Chị Lư quan niệm gia đ́nh thật rơ rệt:
nhẫn nại, cáng đáng cho gia đ́nh chồng con
một đời sống êm đẹp nơi xứ
người. Cuộc nội chiến 30 năm xẩy ra cho
cả một dân tộc, nhà thơ Luân Hoán là h́nh ảnh
của một người thương binh, biết
vậy nên qua đây một ḿnh chị Lư lo toan mọi
bề. Nh́n hai vai mảnh khảnh của chị gánh
chịu hết mưa nắng cuộc đời, tôi liên
tưởng tới h́nh ảnh cái c̣ trong thơ Trần
Tế Xương: ‘quanh năm bắt ốc ở ven sông,
nuôi đủ năm con với một chồng’. Có lẽ
đây cũng là một trong những mạch nguồn
để người bạn đời được
đặc biệt ngợi ca trong cơi thơ Luân Hoán.
Trải suốt hơn 40 năm làm thơ, h́nh bóng thủy
chung nhất là người vợ vẫn bàng bạc,
lấp lánh, trải dài qua suốt chiều dài đời
thơ anh.
Bài ‘Ly Rượu Cuối
Tuần Cho Lư’ trong tập Ngơ Ngác Cơi Người chính là
sự bày tỏ nỗi cô đơn buồn bă của Luân
Hoán để tự trách ḿnh mà cũng để ḿnh tự
an ủi, vỗ về, t́m kiếm một chút b́nh yên cho
nội tâm. Dưới bút pháp giản dị, chân t́nh
với những lời lẻ vừa âu yếm vừa chua
xót trước nỗi đau nhân thế, kiếp
người đă tạo nên một Luân Hoán có phong cách
của người nghệ sĩ có trái tim biết
thương yêu người bạn đường
nồng nàn. Hăy đọc vài đoạn thơ dưới
đây để thương cảm một cái nh́n ngậm
ngùi, rưng rưng như những giọt nước
mắt:
“Năm giờ sáng em
bắt đầu đến sở. Trời mờ mờ
tuyết lạnh vướng bên chân. ổ bánh nhỏ trong
tay chừng đă mỏi. Metro sang bus đă bao lần?
đường th́ rộng đời th́ dài mệt
mỏi. Em âm thầm như một bóng chim bay. Lọn tóc
rối giấu trong vành khăn ấm. Mắt chong đèn
trong ngọn bút anh đây. Ngồi trong sở em vừa làm
vừa học. Câu đầu tiên hai chữ bonjour. Đời
lận đận ở đâu rồi cũng khổ. Ca va
bien em can đảm có thừa. Có nhiều lúc người
chung quanh hỏi chuyện. Chẳng hiểu ǵ cũng OUI
vội cho qua. Tối về nhớ lần ṃ tra tự
điển. Thắc mắc nhức đầu buồn bă
thở ra. Đời như vậy phải chăng anh có
lỗi. V́ yêu em v́ quyết định lên đường. Cơm
với áo Tự do và cộng sản. Mất hay c̣n hai
tiếng QUÊ HƯƠNG. Đêm trằn trọc nằm nh́n em
say ngủ. Muốn hôn lên nỗi mệt mỏi bơ
phờ. Nỗi chua xót mà em từng chịu đựng.
Sợ môi hồng làm vở giấc em mơ...”
Để bù đắp sự
chịu đựng, ḷng bao dung, đức hy sinh của
vợ ḿnh không c̣n cách nào hơn là ở nhà Luân Hoán tự
chăm sóc cái nhà cái cửa, thay nước bồn cá, cho
chim ăn, tỉa lá cây và tẩn mẩn... ‘giặt áo
quần cho vợ’:
trộn
chút t́nh ta vào trong bột giặt
ṿ
nhẹ nhàng bởi lo sợ em đau
vải
c̣n đượm mùi thịt da em thơm ngát
tay
bùi ngùi như đang vuốt ve nhau
trông
thau nước đục lờ những cáu bẩn
ta
bỗng thương lớp bụi nổi màng màng
chúng
là những nhọc nhằn em gánh chịu
nuôi
chồng con dài năm tháng gian nan
ṿi
nước nhỏ chảy qua từng thớ vải
như
chảy vào trong cùng tận ḷng ta
em
có thấy giọt lệ ta thầm nhỏ
và
tan trên màu vải những thiết tha?
hơn
bốn mươi lần đầu ta tập giặt
để
tiêu xài cho bớt chút thời gian
thân
nam tử ở trong thời mất nước
sao
trói nơi này lẩm cẩm kêu than?
đời
không giữ giùm ta hai chân đứng
có
lẽ nào vô dụng măi hay sao
giặt
giũ làm thơ đọc vài trang báo
hai
mươi bốn giờ thường trực chiêm bao
Bài thơ Giặt Áo Quần
Cho Vợ trong tập Ngơ Ngác Cơi Người là một
bài thơ hay và cảm động. Hay v́ sự cảm xúc
chân thật, đặc biệt trong ngôn ngữ và h́nh
tượng. Ngay câu mở đầu đă thấy hay,
trộn chút t́nh ta trong bột giặt, ṿ nhẹ nhàng
bởi lo sợ em đau. Chỉ "ṿ" tấm vải
thôi mà "cũng lo sợ em đau" th́ quả là
thương người bạn vàng hết ư.
Thương th́ ai mà thích
những thứ đồ bụi bặm, cáu bẩn
nổi màng màng, ấy vậy mà cái thấm thía là khi trông thau nước đục
lờ những cáu bẩn, ta bỗng thương lớp
bụi nổi màng màng, th́ bạn đọc như tôi,
như chúng ta ai mà không thương cảm, v́ rơ ràng chúng là
những nhọc nhằn em gánh chịu, nuôi chồng con dài
năm tháng gian nan.
Luân Hoán dù sao cũng c̣n may mắn, dù "đời không giữ giùm ta đôi chân đứng". Suốt ngày ở nhà chẳng biết phải làm ǵ, ngồi làm thơ cho vợ, ít ra anh vẫn c̣n có cái quần cái áo của vợ để mà tập giặt giũ, "để tiêu xài cho bớt chút thời gian".
Nh́n chung, những lời thơ phát tiết tự đáy sâu tâm hồn nhà thơ viết riêng cho vợ trong các tập thơ nói trên là cái khởi từ những cảm xúc đẹp đẽ, hiền lành, tươi tắn, nghịch ngợm đến chân thành, thiết tha, tŕu mến pha chút bồi hồi nhằm vun xới những t́nh cảm cao đẹp làm nền tảng trong gia đ́nh, trong t́nh yêu, quê hương và thân phận con người.
PHAN NI TấN (N.D)