Luân Hoán

Những ḍng phơi phới, người thơ yêu không mệt mỏi

 

                                                                       

bao nhiêu hạt tuyết trong ḍng tuyết ?

tuyết trắng trời kia có mấy ḍng ?

khí lạnh khởi từ tinh thể tuyết

có buốt bằng thơ chết trong ḷng ?

thơ đă tắt rồi thơ đă chết ?

 

 

Những câu hỏi !

Những câu hỏi trong khi thi nhân nằm bệnh năm Nhâm Ngọ. Đây là một trong đôi ba bài thơ nhiều dấu hỏi, đậm màu hoang mang nhất của Luân Hoán. Bài cuối trong tập thơ mới nhất ra mắt năm 2002. Sông núi cùng người thơm ngát thơ. Khiến người đọc quen (tôi) ngẩn ngơ bồi hồi khi khép tờ thơ cuối. Những lần khác, nghĩa là sau mỗi lần đọc một bài thơ anh, đều là cảm giác vương vấn dễ chịu, tổng số của bâng khuâng, một chút buồn buồn, một cái lắc đầu, một tí tặc lưỡi, một tị hân hoan, một nụ cười. Như khi nhận được thư nhà. Có được tin chờ đợi, th́ an tâm. Biết đời sống sẽ tiếp tục, và thi nhân cũng vẫn  ḷng ta vừa mới bóc ra. hoá ra chỉ có đôi ba sợi t́nh… thơ tôi là những rong bèo. chân không chấm đất hồn theo mây hồng. thơ tôi là những nhánh sông. chia xa chẳng trở lại ḍng cội xưa. thơ tôi là những đọt mưa. trồng trên mái đất sầu vừa bám dây. Dù người thơ hơn một lần quả quyết đôi điều tưởng như rất mâu thuẫn :  dù vẫn c̣n làm thơ. nhưng quả t́nh chán sống. dù thơ đă quá rỗng…nhưng bạn bè hay người đọc trung thành biết rằng người thơ này sẽ lại gượng dậy, như bao lần trước đó v́ cuộc sống tiếp tục, mặc kệ những hệ luỵ : lâu nay quen phận ngồi tù. quản ngục là vợ, cai tù là con. hệ luỵ mà đời vẫn đáng sống v́ chúa ngục với cai tù ấy, coi vậy mà không phải vậy, khi tên tù nửa đêm thức giấc phải nh́n nhận, thú nhận một sự thật rất khác (dẫu) đề huề vợ đẹp với con ngoan…sáu mươi năm, tôi vẫn tôi. câu thơ chưa trải đă đầy bóng em. Người bạn đọc thơ mỉm cười thích thú, lắc đâu tự nhủ đây đúng là syndrome Stockholm, rồi gật gù thông hiểu nỗi ḷng thi nhân : ơ ḱa mùa xuân đang sang. bài thơ chúc bạn hoàn toàn vu vơ…v́ cuộc sống cũng như người t́nh :  trời nắng tiếp trời mưa. mùa xuân qua mùa hạ. quẩn bên nhau bốn mùa. vẫn hoài hoài mới lạ. V́ : cuộc đời là đám bạn chơi. chết sống vẫn đợi nhau. đám quỉ ấy, thằng nào coi cũng ngộ. ḷng như sông đời phưng phức văn thơ…

 

Có lẽ tôi bồi hồi vương vấn măi như hạt bụi vu vơ bám hoài chỉ v́ sợ rằng bài thơ ấy thật sự là bài thơ cuối ?

 

...có buốt bằng thơ chết trong ḷng ?

thơ đă tắt rồi thơ đă chết ?

máu chừng chảy vội để lạc thơ

ta nghe đâu đó trong da thịt

khởi kết ṿng hoa dựng nấm mồ

 

chỉ v́ những câu hỏi cuối của giờ phút ( tưởng là ? ) cuối ?. Tưởng hay không tưởng, bài thơ khép lại ấy đă làm vẩn lên một thoáng ngậm ngùi nhẹ nhàng rồi trầm lắng. Và tôi cứ đọc lại, suy gẫm, so sánh, với hi vọng ḿnh đă tự để dễ dàng lôi cuốn v́ ấn tượng thứ nhất, v́ những dấu hỏi dồn dập. V́ tập thơ chấm dứt chỗ này.

 

Thật ra trước giờ Luân Hoán vẫn hỏi. Từ lâu lắm, lâu như chuyện trăm năm cũ, lúc trái tim thi sĩ vừa nở hoa t́nh, lúc "chàng" hỏi nhưng chưa thật sự đặt câu hỏi, những câu hỏi vu vơ v́ trái tim choáng ngợp trước đời sống vừa mở ra :  

đố ai biết tôi bây giờ mấy tuổi. đang nghĩ ǵ và đang ao ước ra sao. đời  thân mật rủ rê tôi trở lại. sống b́nh thường như điệu ca dao.

 

Tôi quen anh lần đầu tiên qua những câu thơ nói trên, h́nh như từ một ngày nhớ nhà ghê gớm, từ một trang đọc lại của tờ Bách Khoa cũ đă sậm vàng và cong queo sờn góc ; lẩn thẩn tự hỏi người thơ và giấc mơ ấy bây giờ ra sao.

Bẵng đi lâu lắm, hơn chục năm sau, được cùng nhau gặp gỡ tṛ chuyện, gặp thi nhân và nàng thơ, và vài người bạn thân của anh, những người " chẳng tột cùng hiển hách. thiếu lưu manh, thủ đoạn, có hơi khờ ". Những lần gặp gỡ trong chuyến đi Gia Nă Đại năm ấy, gặp những người đă viết những ḍng thơ văn tôi đă đọc, đă yêu thích, chúng tôi như đă biết nhau từ đời kiếp nào. Trong chuyến đi đó tôi hai lần bị công an cảnh sát rượt đuổi, không phải v́ tội ngưu tầm ngưu, mă tầm mă như đă bị gán ghép thô bạo vài năm sau đó tại Sài G̣n, mà chỉ v́ lái xe quá tốc độ và vượt đèn đỏ. Y hệt như lần nào trên xa lộ California. Trên những nơi chốn êm đêm có bạn bè và thân nhân, có những người can đảm bắt đầu lại cuộc đời ḿnh.

Mắt mũi lèm nhèm v́ trái tim phơi phới. Ḍm đỏ ra xanh và miles ra kilomètres. Mà thích thú chưa, lần nào, các hung thần xa lộ luôn luôn xa lạ, nghiêm trang, vô cùng khe khắc ấy- v́ chẳng biết cười và không bao giờ muốn làm bạn hay đầy tớ dân - đều nh́n thấy dễ dàng và tha thứ cái phơi phới vô độ lượng dại dột (và nguy hiểm!) khi thấy tôi xấu hổ ấp úng biện bạch đôi câu bất thành cú.

Kể từ đó tôi siêng năng theo dơi, biết tin anh hơi " bị nhiều".

Và không c̣n lẩn thẩn nữa, tôi hân hoan theo bước người tự xưng

             chưa điên nhưng có hơi khùng. hỡi tên Luân Hoán vô cùng lố lăng.

          ham chơi lười biếng nói năng vụng về…nằm ngồi đi đứng cặp kè với thơ.

            lâu ngày lâm bệnh ngẩn ngơ...

            chắc ta c̣n vô dụng. hơn cả Trần Tế Xương

                    

Chỉ lố lăng, vụng về, vô dụng, lè phè thôi sao ? không, anh khoe :

  c̣n cùng chung loại máu ba mươi lăm nữa [với Nguyễn Đông Giang]. (…)

  ngắt  ra một chút đời mê gái. đă đủ ươm nồng mấy luống thơ.

 

Nhờ bạn bè Luân Hoán, tôi được đọc những bài thơ cũ thật cũ, trước cả trang báo Bách Khoa thuở nào, rồi tôi thấy anh trong những bài thơ mới thật mới, và anh, vẫn không ngừng hỏi han, hoang mang, buồn vui, lên xuống với đường trường cuộc đời dù biết :

          đi hoài không đến, không nơi đến. ta lạc dần ta mỗi trạm dừng.

 

Tôi nghe lời anh dụ ( vợ ?) :

 đừng tin vần điệu lèm nhèm. hăy vào cho đúng trái tim của chàng.

 

Sợ ǵ mà không vào ! bởi v́ thi sĩ cam đoan :

trái tim như nắm tay mà rộng … trái tim co thắt không đều nhịp. là nở bừng ra những búp thơ … Trái tim thưa thốt lời chân thật. thơm át mùi hương của lá hoa.

Trái tim ấy :

         yêu hoài không mất phân vốn nào. trái tim có lớn là bao.

Tôi biết rồi : Trái tim bán ruộng lấy tiền in thơ !

Hơn ba mươi năm trước, tôi biết anh thờ thẩn chất vấn, lúc dẫn lính đi hành quân :

 

khi anh bây [ bấy]  giờ là tên lính mù. chỉ huy một trung đội điếc : (…) cả bọn anh rồi sẽ hi sinh, cả đồng bào ta rồi sẽ hi sinh, ôi mục tiêu, mày là cái ǵ hỡi ? có phải là miếng ăn ? có phải là lá cờ tự do nào treo đó ?

 

hoặc khi người ta (hay anh ? về phép)  vô xóm « thăm em » :

gặp em ở hẻm Hoà Hưng, đang " đi " ta bỗng lừng khừng muốn thôi. sợ em lây cái bụi đời ?

 

Những câu hỏi siêu thực trong một cuộc chiến quá có thật và vài năm sau đó một trận hoà b́nh không thể hiện thực hơn khi nhà thơ quảy gánh làm ông ngụy bán ve chai :

 

vừa đi vừa rống ớ ve chai (…) lưng c̣ng áo rách phơi xương sống. mê nón bung vành bay phất phơ (…)

 

tuy vẫn hào hoa :

ta sẽ cười vui với trẻ con. da nhăn bụng ỏng ngẩn ngơ buồn. cho em bao thuốc làm giấy vụn. phân lượng nào cân được mến thương ?

 

nhưng xót xa cho những em bé là " cháu ngoan" khác,  ghê gớm hay b́nh thường :

tuổi em chừng mười bốn. hay sắp tṛn mười ba. cớ sao ai cũng sợ. thấy em lo tránh xa ?

…mười lăm năm bới tóc. đời con gái mấy ngày ?

 

Những câu hỏi liên miên ấy :

phải không  Lê Vĩnh Thọ; đừng giấu Nguyễn Đông Giang. trả lời đi Vĩnh Điện. đời qua mấy trại giam ?

Đó là thuở :

quê ta chừ khỏi chê. mỗi đêm mỗi buổi họp. mổ xẻ từng bữa ăn. lắng nghe từng hơi ngáp.

Đó là  khi :

rồi th́ cách mạng bắt. một hai bảo tôi khai. tôi khai hoài khai măi. tôi khai măi khai hoài. lí lịch tôi từ đó. đâm ra thành truyện dài.

Đó là một phen hoà b́nh với :

tiếng síp lê tiếng đạn bắn ngang trời. trước dăy lầu một bà già đứng chửi. vài chục áo vàng rối rít lăng xăng. bọn tự vệ cánh tay choàng giẻ đỏ. ùa vào nhà mang đồ đạc ra quăng. trên hè phố đống nồi niêu soong chảo.

 

Một cảnh xă hội quá đỗi hiện thực, " nhân dân" đuổi gia chủ lên vùng kinh tế mới ? '' Đầy tớ nhân dân'' đánh tư sản mại bản ? Ôi, những bà già nước Việt chỉ biết (luôn luôn) khóc và (đôi khi) chửi, rồi (luôn luôn) tha thứ và quên đi ! Cho nên mấy bà đă phải đành cứ quên, khóc, chửi dài dài. Xă hội sẽ lột xác ngày nào mấy bà biết tự động xuống đường cương quyết đ̣i trả những nợ nần người ta đă ngang nhiên vay mượn như những bà mẹ Chili thời Pinochet, những " bà điên" Á Căn Đ́nh thời độc tài quân phiệt, những bà mẹ Nga thời chiếm đóng Afghanistan…như những bà mẹ, những phụ nữ biết ḿnh có quyền sống, thứ quyền cơ bản của con người, không cứ là nam hay nữ.

Đó, một thời đau đớn khác:

 

đă mất tiêu rồi, những dối gian. ngồi thiền ngay giữa sở công an  (…) đă mất tiêu rồi, những hổ ngươi. đứng trân đời ngó. thú hay người ? đă mất tiêu rồi, những đớn đau. đi hoài không đến. đến nơi đâu? (…) thằng nào cũng bạc tóc râu. đứa nào cũng mộng ghe tàu trốn đi.

 

Mơ đi, mà đi xong, lại mơ về. Không thể nói, không thể phản kháng mà cũng không thể giải toả uất ức bằng nước mắt, chỉ c̣n lại ước mơ. T́m về một nơi chốn khác. Bỏ đi. Trốn đi. Qua hết cơn hơi thở nặng nề Việt Nam. Qua xuân Sài G̣n 1984. Ngó con đường, ngó hàng cây. Chào, gởi Hội An, Liêm Lạc Hoà Đa, chào Đà Nẵng. Sau khi tập làm người khách lạ của quê hương và rồi vài năm sau ngơ ngác cơi người, cơi của người ta, người xa lạ, người khác và lại nhớ về Đà Nẵng, nhớ về Sài G̣n, nhớ bạn bè. Co tay vét một vốc ḷng. vải quanh, tạ ngọn gió ṿng vo bay….đến đây gửi chút nhớ thương. hương tàn khói có nhớ đường hồi hương. Đời sống mới mà vẫn đầy tràn những giấc mơ và câu hỏi.

hỡi con sáo sang sông từ dạo ấy, có lần nào về Ái Nghĩa thăm hoa, dốc cây số 15 người có thấy, một cái ǵ ? không lẽ trái tim ta ?

 

A, trái tim thừa của thi sĩ nguỵ dạo thua trận : hôm nay học làm người. xin chân thành đăng kí : chúng tôi thừa trái tim. trái tim thừa của thi sĩ say t́nh : tiếc rằng chỉ một trái tim. viết hoài không hết bệnh ghiền yêu em…

quê hương nhắm mắt như sờ được. sao vẫn buồn xo đến thế này ?

 

Thi sĩ ơi, người hỏi giùm ai đó ? Những câu hỏi không cần được trả lời v́ là lời hỏi để thăm

trời hôm nay chắc nắng. em vẫn đi xe thồ ? xe em c̣n đủ thắng ? xuống dốc hoài hay sao ?(…) ngày em đi mấy bận ? xe nổ lốp mấy lần ? công an phạt mấy chục ? c̣n tháo bánh xe không ? tại sao không đăng kí ? hổ khẩu bị cắt rồi ? nghĩa vụ em vẫn trốn ?

Những câu hỏi không hẳn là câu hỏi.

năm ngàn một lít xăng pha nước. pha cả máu người đă rẻ chưa ?

Hỏi khi hoa nắng nở bừng trên đất nước mới, khi anh gặp lại bạn bè, khi anh đi t́m việc, ngồi bên hè phố xa lạ, ngắm những tóc vàng sợi nhỏ. Trái tim thi nhân mở ra, đón nhận, lại vui, lại buồn. Rất con người, rất cuộc đời. Canada mưa khi không c̣n nắng, tuyết, anh vẫn hỏi :

 mưa suốt ngày đêm, suốt mùa đông. chị đang đúc bánh xèo phải không ?

 mưa suốt ngày đêm, suốt mùa đông. nhà ḿnh có dột chỗ nào không ?

...mỗi lần chị nói bị em la. đă quen ăn hiếp chị từ bé. có hiểu em thương chị nhất nhà ? mưa suốt ngày đêm, suốt mùa đông. mưa xuyên đầu núi, lún mặt sông. mưa từ Đà Nẵng qua Bắc Mĩ. mưa phất phơ bay mưa lưu vong...

cũng hồn đây với xác này. sao chưa trả hết đắng cay nợ đời,

          c̣n ǵ ǵ nữa mai sau, trốn quê nhà. biết trốn đâu kiếp người …

Không từ đất sao phải về với đất ?

Những câu hỏi khiến bạn bè mỉm cười.

Ôi những câu hỏi liên miên, siêu linh, hiện thực, những câu hỏi đớn dau, t́nh tự, những câu hỏi khơi khơi không cần trả lời, những câu hỏi biết lá mấy cây, biết sông mấy khúc, những câu hỏi đương sự giải đáp ngay, có câu hỏi tất cả bạn bè và người đọc trung thành với thơ anh trả lời được ví như ta được thành ta nữa, thơ thẩn một đời lại thẩn thơ. bài thơ mai mốt ra sao nhỉ. có đỡ xót xa hơn bây giờ ? là cái chắc. Phải là cái chắc. Khi nụ cười trở lại, khi xuân về, tôi mỉm cười " thấy " anh nghêu ngao giữa ḷng Montréal, ngắm nắng, như thấy tôi, như bao nhiêu người khác, thức dậy sau cơn đông miên, tôi thấy anh đưa con đi học, thấy anh cảm động xôn xao lúc bắt gặp giọt nước mắt con gái hôm về nhà chồng, thấy anh trở về ngôi trường cũ, gọi tên từng bạn xưa, nhắc nhở những cuộc t́nh thoáng nhẹ vốn h́nh như. lấp lánh măi trong từng giây ngoái lại. Thấy anh đi làm cu li ở đường Iberville, thấy anh  ngồi trên băi cỏ ở vườn Olympique, nhổ râu mà nghe ḿnh vẫn phong lưu, tuy …lỡ vận, ngắm những người đẹp phơi đời trên cỏ xanh mà tưởng ḿnh chiêm bao, như thuở nhỏ đưa trâu ra đồng. Thấy anh nhắc bạn, thương nhớ mẹ cha, nâng niu những dấu vết đầu đời, nh́n thấy anh rầu rĩ phờ râu lấp măi gốc sầu vẫn xanh, trốn trong ảo ảnh, nh́n ảo ảnh...anh quanh quẩn trong jardin botanique vuốt mặt lạnh tưởng tuyết. té ra lệ, ô hay, anh xem xuân ở Complexe Desjardins, lại nhậu ở quán Bonsai, qua cầu Champlain, bát phố Sainte Catherine, nhặt lá phong rơi trong rừng thu La Chute đọc trên gân lá trăm lời vu vơ, tôi mừng anh đă thật thà, sôi nổi  được cười được nói được than thở. không thể không yêu được xứ này…chào hết muôn loài, chào cả ta. ba năm được ở Canada, tôi mỉm cười khi thấy anh hỏi, trả lời rất hiên ngang, rất thiền và triết gia : lấy ǵ đo thử thành hay bại. và sẽ làm chi nếu bại ? thành ? rồi trở lại b́nh thường, an phận : tôi đà chán ngấy cái tôi.  chỉ thương cái xác lui cui thở dài...phải chăng chớm nở mầm vong bản. nhục nước phai v́ bă vinh hoa. ?

 

Vậy th́ tại sao bài thơ nằm bệnh lại khiến tôi sững sờ ? Có thể v́ đă lỡ trộm nghĩ rằng anh thật sự cận kề cái chết ? Nhưng nào phải đây là lần đầu tiên bệnh hoạn, hư vô về trong thơ anh, hay lần đầu tiên anh đối diện với nó. jewish general hospital đă vô bốn bịch nước biển. ôm ống respirex... 

…bắt đầu đă mấy năm nay. tôi xem tôi thoát kiếp này ra sao. ví như ta chết từ năm ngoái…luân hồi kiếp kiếp ta thay đổi. thành cỏ hoa chim cá hay ai ?

Năm ngoái này, cách đây khoảng 15 năm, là điều thắc mắc thoáng qua và có dáng vẻ kiểu cách ước lệ và thiếu tin tưởng, v́ sức sống và đời sống chưa đến lúc phải chịu thua cái chết cho dù hoàn cảnh mới khi ấy cho thấy anh, một lần nữa, đang ở tận cùng tuyệt vọng :

muốn chết mà sợ chết. ngồi ngó bốn bức tường. sợ chết mà muốn chết. tâm ta hết b́nh thường…hạnh phúc ta t́m thấy. bây giờ là nấm mồ. ngại thay ḥm quá đắt. trả góp đến bao giờ ?.

May quá, cái chi tiết hiện thực đột xuất quá hiện thực và hiện sinh này khiến chàng thi sĩ lồm cồm ḅ dậy, vung tay xua đi mọi bi quan và đem lại nụ cười ; tuy ngậm ngùi nhưng vẫn là nụ cười. Tôi thấy, tôi vẫn thấy niềm lạc quan yêu đời tươm ra từ trái tim nhân hậu trải dài trên những bài thơ. Cách nào giải thích những xao động trong tôi ?

đời lỡ sống với những tṛ vô ích.

làm chi hơn khi ḍng máu đầy thơ ?

trang chữ viết đâu để dùng đắp mặt.

giọt bụi ta đọng được giữa hư vô ?

Như một tính sổ cuối cuộc hành tŕnh. Như một ngoảnh nh́n, rồi lặng người tự hỏi đâu rồi hơi hướng bước chân qua.

Mà, vài năm trước đó thôi, anh cam đoan :

 tay mở ḷng trống không....tôi xưa chừ vẫn vậy. thân thiết dấu trong ḷng. vài nhánh buồn vừa đủ. cho đời t́nh trổ bông....Gịng thơ xưa chẳng mỏi. hồn nhiên sống như sông. đời thơ thanh thản cơng. đời tôi dạo ṿng ṿng.

Nhưng, đâu phải lần đầu tính sổ !

 một đời tôi sống với. một đời tôi sống theo. những cuộc t́nh gió thoảng. những cuộc t́nh trong veo…Ta thẹn làm người tự do viễn xứ. ngó lại đời ḿnh trùng điệp số không.

Đâu phải lần đầu chiến sĩ đối diện với một màn đánh trong trận đời hăo huyền phù phiếm, mà đ̣i t́m cho ra vết thương cùng chiến lợi phẩm ? : có lẽ vào buổi sáng. không chừng vào buổi trưa. biết đâu vào chạng vạng. kết thúc đời dư thừa.

Thuở chưa yêu ai , khi đang yêu em, hoặc trong một phút t́nh cờ ngó lại, hoặc khi  nhớ nhung những thoảng quá khứ, những khi trái tim có dịp la cà. qua thăm nhánh khế sau nhà người dưng. ..Những người đẹp nguưt quanh ḿnh...những hương áo thở đôi tà những h́nh bóng bâng quơ mà ghi khắc một đời, chập chùng xuân ảnh vải hương. ngó ai ḷng cũng yêu thương tức th́,

Khi nghĩ đến cái chết của chính ḿnh, xác nằm thơm cỗ quan tài mặc hồn thả bộ gặp ai cũng chào.  mắt ta ráo hoảnh mà cay, lại nhớ ngay đến kẻ khác :

 khi tôi chết xin đem giùm thi thể, chia cho thù lẫn bạn, nhậu chơi. 

(Di chúc khoan hồng nhưng chắc chắn bạn bè chỉ dám mỉm cười xin kiếu không dám nhận đâu ạ) và trở lại với ḿnh

 ta nằm trong cỗ quan tài nh́n xuyên thớ gỗ, u hoài ngắm em. 

Trên đường về âm phủ, dù chín cửa địa ngục, dù vài tô cháo lú :

 ḷng ta vẫn thanh thản. bay cao hơn trăng sao. chẳng trở thành ǵ cả. chẳng đọng lại chỗ nào. sự sống và sự chết. vĩnh viễn từ hôm nay. là trái tim vô lượng. thơm ngát giọt thơ này.

chí lớn đều thi nhau rụng. ḷng xanh vẫn mớ chữ này. cho khó nói chi đến bán. dễ ǵ gởi lại gió mây. người chết được chôn cũng đỡ. ta rồi không biết sao đây ? sống tạm chết nhờ đất lạ. hồn mai sau nhớ đường bay ? …ai  gọi tên ta một tiếng. ai nắm giùm ta bàn tay.

Đến nỗi  xin cho khi hấp hối. làm được vài câu thơ.

Nhưng hôm nay :

nh́n em đứng thất thần lo lắng

xốn như gai ai chích khắp thân ḿnh

không dám nghĩ ngày mai em ở lại

nuốt hương, trầm lặng lẽ giữa tràng kinh

qua nét mặt người t́nh muôn thuở  cô em mười bốn Phước Ninh   anh chợt bàng hoàng nhận ra ...

Trong vài tích tắc - tuy vẫn có những tích tắc như những ánh chớp trong đêm, chỉ loè sáng và làm kinh hoàng trong ...một tích tắc- thấy ḿnh chiếm chỗ quá lớn dù  yêu em không thể nói. yêu em không dễ cười. thành tâm trong cuồng nhiệt. cúng dường hết t́nh tôi...

Nhận ra sự thiệt tḥi của em dù chàng vẫn khẳng định đối tượng thơ bấy lây nay vẫn là em luôn là em. ngh́n thu em ở trong ḷng. âm dương thơ vẫn đầy ḷng vọng em...trăm năm chưa nói hết lời yêu em...

em yếu đuối em thiệt thà vụng dại

một đời giàu nhân nghĩa với yêu thương

thân ṃn mơi sẽ cơng đời c̣n lại

một ḿnh đi cho hết những đoạn trường

 

.Những tích tắc phù du nhận ra chợt hiểu rằng em quư hơn thơ. chợt hay ta sống đến bây giờ. chẳng qua là để làm thi sĩ. trau chuốt em thành những áng thơ „ người t́nh thơ  “ ấy đă luôn luôn bị đẩy lùi về phía sau, cho dù đại diện nhận là em.  nhưng đặc biệt giờ đây chàng thấm thía nhận ra một sự thật quá hiển nhiên : xưa nay trung tâm, trọng điểm cuộc đời luôn luôn là cái tôi thi sĩ. Mặt trời, trái đất, tinh tú...cả vũ trụ quay quanh nàng thơ của thi sĩ, để phục vụ thi sĩ.

 Cho nên cái nh́n bỗng xót xa, bàng hoàng. em yếu đuối em thiệt thà vụng dại

đặt ḿnh vào chỗ người yêu, nên cái nh́n bỗng khác với cái nh́n trước kia  từ chân mày đến gót bàn chân. bềnh bồng da thịt Thuư Vân Thuư Kiều

nàng từ nay sẽ không dịp được nhà thơ cho ngồi trên lưng vơng lụa cơng vào triệu giấc mơ;  người đẹp từ nay không c̣n được xưng tụng lănh thổ thơ tôi, một cơi Em. hàng trăm chánh thất, chỉ một tên. và không cung nữ không hoàng hậu. lộng lẫy trong cùng một dáng em

em gắng nhé, em yêu đường c̣n lại

ta h́nh dung, ta tưởng tượng, rơ như là...

gắng đốt hết vết đời ta sót lại

thương chính ḿnh là em đă nhớ ta

Cái tôi thuở trước  trộn chút t́nh ta vào bột giặt ṿ nhẹ nhàng bởi lo sợ em đau, nh́n tấm lưng ong người yêu để xôn xao em ơi, lát nữa giao thừa... bồi hồi tưởng nhớ khi nh́n ngón tay nàng giỡn nước mưa ngoài hiên...Tất cả êm đềm nhẹ nhàng ấy thay vào bằng bây giờ lo lắng và hối hận : gắng đốt hết vết đời ta sót lại...Xúi điều chi lạ rứa ? Đốt hết vết đời th́ xoá tội thi nhân ? Một lát nữa hay mai mốt...

em gắng nhé , bước ngoan đường c̣n lại

...một lát nữa hay mốt mai...đâu biết

lặng nh́n em vừa lội tuyết ra ngoài.

thơ đuối sức nhưng ḷng bay theo tuyết

em về lo khăn áo để mang vô....

vẫn để t́nh ở lại hồi sinh thơ

sẽ v́ em gắng sống đến bao giờ...

Những lời trăn trối ? không, không phải, chỉ là lời sau cùng của tập thơ 2002, bởi Luân Hoán đă trót hứa  v́ không tính chuyện chuồn êm, nên không chuẩn bị lời trăn trối ǵ kia mà ! Ví dù lời thơ ấy có mang màu trăn trối, nó đă kịp bị chuyển trở thành lời hứa.

Nhờ nhẫm măi lời hứa này, độc giả tôi b́nh tĩnh lại được, v́ tin vào lời hứa, và rất mong muốn thi nhân hăy giữ lời hứa, cố gắng tiếp tục sống sau khi được t́nh khiến hồi sinh.

Mong muốn anh tiếp tục đứng bên tịch mịch mà gieo giọt buồn, mong anh như con chim sẻ ngày nào trên con đường đau đớn. cánh nhỏ mà bao la. qua mấy rừng biển lớn. Mong muốn anh tiếp tục giở từng trang thơ ấu đem về những  tiếng trở ḿnh ai uể oải. tiếng cột tre ru quai vơng nhẹ nhàng. tiếng rón rén đôi bàn chân trốn mẹ. giấu ná lưng quần đội nắng lang thang.

Mong anh tiếp tục để khi nào nhắc nhở Hội An, Đà Nẵng là nhớ đến Luân Hoán, nhớ Bùi Giáng, những nhà thơ xứ Quảng, điên loạn hay b́nh tĩnh, một đời khóc cười một con mắt, bâng khuâng v́ cuộc tồn sinh hay một đời  hạnh phúc thơ rượu để huề vợ con, bạn bè trọn vẹn, có lúc bốn dollars một đời lao động, chiều thứ năm lănh check như ai, một đời thơ trau chuốt với cồn băi mưa nguồn, hay giản dị cực ḱ chưa làm chi được chỉ lo cày có một đời t́nh ái bao la, hiện thực với em đài các văn khoa hay nghiêm trang sư phạm, hay măi măi mộng mị với em Brigitte hay mẫu hậu Kim Cương, ni cô hay tài tử xi nê. Những thi nhân thở ra thơ, khóc cười thành thơ.

Sẽ nhớ các địa danh trước lạ giờ đây trở nên quen thuộc với mọi người, nhớ đến Luân Hoán để không bỡ ngỡ, để có lí do quyến luyến, mơ tưởng, để có những cái nh́n khác, mang hơi hướm những khuôn mặt quen, những bài thơ đă đọc,  khi đi qua những Tiên Lănh, Liêm Lạc, Hoà Đa, sông Hàn, những Tiên Châu, Bàn Cờ, Vườn Chuối, Vĩnh Điện, Hoà Thọ, Sơn Chà, Núi Bút, Bầu Giang, Nam Phước, Hương An, Lăng Cha Cả, Ngă tư Bảy Hiền, B́nh Nhâm, Chợ Búng, Cồn Phụng, Mỹ Lồng, Chợ Giữa, Lương Quới Giồng Trôm, Ba Tri, Rạch Miễu....bọn tôi sẽ theo hồn ta tụ điểm ngàn phương hướng đời khi qua những cây cầu Lăng Cô, cầu Bạch Hổ...những thân cầu ôm đất mẹ, nối được ḷng người đứt ruột chia li sẽ mải mê chào những vỉa hè những ngă tư, những ngă đường bỗng mang  hạt bụi vu vơ ném vào đôi mắt ngơ ngác.

Khi nào thấy rằng mỗi dậm đường qua mỗi dậm buồn. chùng chân đời đẩy măi sau lưng sẽ th́ lại t́m đến anh, đến bạn, cùng nhau cụng ly năm bảy bận...hớp này đăi bạn hớp phạt ta. ...để cạn ly thành huynh đệ...rưọu ơi rượu hăy nói. đừng giống ta thở dài hay uống trà và hỏi nhau rót chưa bạn, giọt nắng chiều. xác trà xưa đọng ít nhiều hương ta ?

Mong anh tiếp tục hỏi như thế kia và như thế này  ḷng ta vô h́nh ảnh. mà ngát mùi dị hoa... đố em trong cơi sống có bao nhiêu loại hoa. Để tiếp tục thấy con sẻ ở Canada cũng là con sẻ Việt Nam và nắng mưa  Montréal, giống hệt mưa nắng Sài G̣n. Đời sống tuyệt diệu, ở bất cứ nơi nào, nhất là khi c̣n người yêu, c̣n bạn, c̣n thơ c̣n rượu. Nghĩa là bây chừ hăy tạm coi như. cụng li cái nữa từ từ tính sau.

 

                                            8-2004

                                            Phan Thị Trọng Tuyến

                                                              vài ư nghĩ muốn bạn thử coi chơi

                                                              nhớ người độ lượng trải phơi cơi ḷng