Từ Một Bất Ngờ Lư Thú,

Nhớ Một Thời Được Mê Gái

Trương Đức Thủy

 

 

  Hân  thân  mến  ,

 

Trong lần hội ngộ Phan Châu Trinh niên khóa 64-65, lần đầu tiên sau gần bốn mươi năm, tại Miền Nam  California  , Hoa Kỳ , bạn đă ưu aí tặng tôi tập thơ “ T́nh Thơm Mấy Nhánh” của bạn ,và cũng lần đầu tiên bạn cho biết : nhà thơ Luân Hóan là anh ruột của bạn , thật là một bất ngờ lư thú . Trong  bầu không  khí  xôn xao chào hỏi , hàn huyên tâm sự của những ngướ bạn cùng trường , cùng lớp tái ngộ sau nhiều năm tháng xa cách và dâu biển, tôi cố nén niềm cảm xúc , dù rất  muốn nói to với bạn : Tôi là ngướ hằng yêu mến và mê thơ của  anh bạn - nhà thơ Luân Hoán - dù chưa một lần gặp  mặt  .

 

Lê Hân thân mến ,

 

Hôm nay , viết cho bạn để giải bày niềm aí mộ  lâu dài đó của tôi với nhà thơ Luân Hóan .

Là một bạn đọc, lẽ ra tôi nên gởi những nhận xét này đến thẳng anh Luân Hoán, nhưng vẫn thấy có đôi chút ngần ngại, nên  tôi gởi đến bạn, chắc chắn bạn sẽ chuyển tiếp hộ.

Tôi cũng muốn được nói rơ, đây không là những lời phân tích , nhận định, phê b́nh, đánh gía.. v́ những công việc này nằm ngoài sở trường và thói quen thưởng thức văn, thơ  của tôi .

 

   Nhớ năm hết tuổi mười ba,

Cái ḷng đă muốn lân la cái t́nh  …”

(Ta Phỏng Vấn Ta - Ngơ Ngác Cơi Người)

 

Ở cái tuổi mười ba , mười bốn của bọn ḿnh , cái tuổi thay da đổi thịt . Cùng những sợi lông măng trên mép có màu đen đen , tâm hồn bỗng vu vơ thương nhớ những bóng h́nh chợt thấp thoáng bên đời . V́ thế, Lê Hân đă làm thơ và tôi cũng tập tểnh làm những vần thơ yêu vụng dại. Trong lúc ấy, anh Luân Hoán đă là người vững vàng trong tṛ chơi này rồi. Tôi c̣n nhớ , lúc bấy giờ , nói đến đám học sinh trường Phan Châu Trinh hay nói về chuyện văn nghệ, văn gừng của Đà Nẵng,  nhiều người  thường nhắc đến Luân Hóan . Bởi v́, tuy ở tỉnh lẻ, nhưng anh có mặt trên một số tạp chí văn học tại thủ đô Sài G̣n như Văn , Văn học ,  Mai . Thời Nay, Đối Diện, Thái Độ... 

Nhà tôi ở Chợ Mới , gần hiệu sách Hoa Mai ,trên đường Trưng nữ Vương.Tôi vẫn thường lân la đến đây để đọc baó cọp . Lật trong các  tạp chí mới ra, tôi thường bắt gặp thơ Luân Hóan . Lâu lâu cũng thấy có thơ của Nguyên Thanh ( thầy Thanh dạy toán lớp bọn ḿnh ), hay thầy Trần Đại Tăng  dưới bút hiệu Trần Hoan Trinh , cùng những tên tuổi khác  của đất Quảng như : Nguyền nho Nhượn ,Nguyễn nho Sa Mạc . Vũ Đức Sao Biễn , Phương Tấn ,Yến Nguyên Thanh, Chu Tân,Tần Hoài Dạ Vũ ,Hoàng Lộc , Đynh hoàng Sa , Đông Tŕnh , Hoành Thị Bích Ni, Huy Giang ....Nhưng thú thật với Hân  , tôi vẫn hăm hở t́m đọc thơ của anh bạn.  Có thể Hân sẽ hỏi : “ Tại răng ?” , “ tại sao zậy ?” . Chắc có nhiều lư do. Nhưng lư do cụ thể nhất, đó là sự giản dị trong  suy tưởng , trong cả cách viết của anh Luân Hoán. Nhiều người cho rằng anh nói ra thơ, thở ra thơ. Theo tôi, ai làm thơ mà chẳng vậy . Anh Luân Hoán chỉ khác ở chỗ : thơ h́nh như lúc nào cũng ở sẵn trong người anh, ngay cả trong túi áo, túi quần, và quan trọng là anh tiêu pha thơ không dè sẻn. Với tôi, thơ Luân Hoán thường găi đúng vào những chỗ ngứa t́nh cảm của ḿnh. Từ cảm thông đến việc ‘ bắt chước’ khá dễ dàng. Bởi cùng là một đám ṇi t́nh như nhau cả. Hân th́ làm thơ đầy mơ mộng , như bài “T́nh thuở mướ lăm :

 

Ta một thuở ngồi mơ trong lớp học ,

Nh́n con chim mới ghé hành lang,

Nắng trong veo tuồng như ai mới lọc

Vưà mon men sà xuống đậu cạnh bàn ...

……………………………………………

Em một thuở hành ta như vậỵ

Chiều theo chiều ta theo những trang thư…”..

(Trong T́nh Thơm Mấy Nhánh của Lê Hân)

 

C̣n tôi , tuy làm thơ chưa đạt , nhưng mang trong ngướ căn bệnh Mê gái thật tuyệt hăo. Chính  căn bệnh trầm kha nầy đă  làm cho tôi yêu mến và cảm thấy rât gần gủi vơí  anh của Hân , nhà thơ Luân Hoán . Anh Luân Hóan yêu tất că ngướ đẹp cùng thời với anh ở Đà Nẵng , có thể vậy. Tôi cũng yêu , cũng mê tất cả các cô gái cùng lứa với bọn ḿnh . Chỉ khác một điều là  Anh Luân Hóan mê gái và làm những bài thơ  tuyệt vời, dễ thương. (Không biết  anh làm thơ có để  tặng người đẹp hay không ?. H́nh như có, anh thú nhận mà : Làm thơ để chạy nhật tŕnh, đề tặng em để lừa ḿnh đó thôi -Mời Em Lên Ngựa). C̣n tôi , hơi vụng tay , nên  ăn ké , ăn gian , cứ tự nhiên như người Hà Nội  ,  xem thơ anh như những lời ḿnh nói ra vơí người đẹp , riết thành ra  lẫn lộn, thấy thơ anh là lời chính tâm của ḿnh. Sự thân quen không c̣n khoản cách , dù chưa một lần gặp mặt .Tôi đă thuộc nằm ḷng , những câu rất đáng nhớ đời :

 

Rập ŕnh qua ngơ Minh Xuân

Liếc cho đỡ nhớ giải lưng lụa vàng

…………………………….

Thắc thỏm qua ngơ Như Thoa

Ṿng cung Độc lập nối qua Bạch Đằng .

……………………………

E dè qua ngơ Trân Châu

Cây vông đồn đứng phía sau nhắc chừng

……………………………

Ḷ ḍ qua ngơ Bích Quân...

Gíu bàn tay ở túi quần, đăm chiêu..

( Bích Quân là chị của Khải , học lớp bọn ḿnh)

.....................................

Mon men qua ngơ Thu- Hà

dẫu lơi chân đạp cổng nhà cũng qua

....................................

Tà tà qua ngơ Thúy Oanh

một gian cư xá long lanh mắt cười

....................................

Bâng  khuâng qua ngơ Aí Cầm

chợ Cây Me ngó, th́ thầm trên vai

...................................

 ( không biết lúc đó có thi sĩ Thái Tú Hạp ngồi trong nhà không  ??)

 

Lờ khờ qua ngơ Diệu Minh

Trèo tường sân vận động nh́n mây bay

....................................

Lừng khừng qua ngơ Phước Ninh

Lolita hiện hiển linh, cười cười

....................................

Buồn buồn qua ngơ Mỹ nhân

Quư Phẫm , Thanh Trúc , Ỷ Vân , Bích Hà

Xuân, Đông , Hồng , Phú , Phước , Nga …..

……………………………………………………..

Ôi thôi ., không có ngơ nghếch nào trong thành phố Đà Nẵng  mà nhà thơ đa t́nh Luân Hóan không ḷ ḍ ,e dè , mon men , tà tà , lừng khừng ,bâng khuâng dạo bước .Vào cái tuổi  Cái ḷng đă muốn lân la cái t́nh, đêm đêm nằm ngủ một ḿnh,trùm chăn mà tưởng tượng h́nh bóng ai...” Luân Hoán đă tự phụ : ‘ mỗi ngày một thấy bănh trai, ḷng phơi phới ngát hương lài, hương cau” và khoe khoang cái gia tài người yêu của ḿnh :“một cô ươm triệu hạt sầu, một cô góp lệ làm giàu cho thơ, một cô thu vén dại khờ, một cô cù rũ phất phơ giang hồ,một cô...tiếp nối một cô..tính ra lố nhố cả lô hoa hồng”, để rồi tự thú : “ḷng ta lúc bỗng lúc trầm, lúc êm ái, lúc bềnh bồng sóng chao, em tàn theo giấc chiêm bao, em tan theo giọt mưa rào trên vai...”(Ta Phỏng Vấn Ta- Ngơ Ngác Cơi Người) . C̣n tôi, chẳng khác ǵ mấy, cũng đêm từng đêm , chiều từng chiều , tôi cũng mon men , e dè, ḷ ḍ, thấp thỏm , tà tà , lờ khờ , bâng khuâng …qua ngơ   Quỳnh Cư , Quỳnh Chi , Minh Chỉnh , Minh Chi , Tiểu Hương , Cẩm Lai . Diễm  , Ngoc Ánh . Phước Khánh , Lệ Hà , Lê Hương , Minh Phượng , Thái Thu ,Thu Thảo , Nguyệt Tần   Mai thị Quỳnh , Thanh Tâm ,Kim Anh...Để làm ǵ ? th́ chỉ để nh́n  một chút cho đỡ  “vă” ,  về nhà dễ ngủ,    đọc  thơ của anh Luân Hóan  thay tên ngươi đẹp của riêng tôi vào . Đôi khi tôi tự hỏi  , và cũng thầm hỏi nhà  thơ Luân Hóan  Yêu NGƯỜI mà NGƯỜI có yêu ta  không ?? .Trong một bài thơ, anh Luân Hóan đă ẫm ờ  trả lời  Người TÔI YÊU ở tứ tung , Mà sao chẳng thấy một người YÊU TÔI      Who care  !!??  ….

 

Hân ơi ! Mê gái có phăi là có tội không ? Tôi nghĩ là không tội t́nh chi cả , thấy con gái đẹp th́ mê , thích chiêm  ngưởng , nhưng không dụ dỗ , lường gạt ai , th́ Chúa , Phật  đâu có bắt tội , phải không Hân , mà Hân h́nh như cũng mắc phải bệnh  nầy.

Có mẫu chuyện nho nhỏ nói cho Hân nghe , mà tôi nghĩ cũng không có ǵ phạm thương .

Nhà thơ Thái tú Hạp , người tôi thường gọi là ( ngướ tù hào hoa ). Người ta thường gọi Lính hào hoa , chứ  không ai gọi Tù mà hào hoa bao ǵờ . Hào hoa sao được trong cái đói, cái khổ của kiếp tù . Nhưng anh Hạp là ngướ tù cải tạo hào hoa thật, v́ phong cách sống  rất thơ của anh trong tù  . Anh  ấy có bật mí  cho tôi biết  : Ông Cụ của anh Luân Hoán và Hân là vị thuyền trưởng nổi tiếng hào hoa , chỉ huy đến bốn chiến thuyền. Là con của Thuyền trưởng bốn thuyền ( chữ của Công Tử  Hà Đông ), hèn chi mà  ngướ thơ không hấp thụ cái đa t́nh  sao  được .

 

Muà hè 1965 , tôi bỏ trường , bỏ lớp để vào Quân đội  . Đà Nẵng chỉ cưu mang tôi vỏn vẹn có bảy, tám năm . Thời gian không dài ,nhưng là thời gian đầy hoa bướm của  một đời người . Trên bước quân hành , tôi nhớ về Đà Nẵng khôn nguôi . Trong hành trang của người lính trận, tôi có duyên giữ được một số bài, không nhiều, nhưng lượm đủ từ nhiều thi phẩm Về Trời  ,  Trôi Sông  , Chết Trong Ḷng Người, Viên Đạn Cho Người Yêu Dấu...Như Hân biết đó , tôi t́nh nguyện phục vụ trong binh chũng , luôn luôn hoạt động trong ḷng địch, sau hậu tuyến địch . Thầy tṛ mươi người . Đôi lúc cả  tuần lễ không đươc sữ dụng tiếng nói  , chỉ dùng  thủ lệnh , cô đơn và cô đơn cùng cực . Những vần thơ Luân Hoán như là những viên thuốc an thần  giúp xoa dịu nỗi cô đơn, và nhớ về Đà Nẵng một thời  dấu yêu  :

 

Ngướ tôi yêu ở LẦU ĐEN

Cây cao lá rậm ánh trăng khó vào

Trèo rào, tôi lén dán thơ

mạch t́nh dẫn những đường sao đi về

......

 ( Lầu ĐEN , gần cổng xe lửa , đường Nguyễn Hoàng , có người đẹp tên Trâm( Trâm lầu đen ??)

Người tôi yêu ở Thanh Khê

quanh năm cát nóng mây che hăi triều

 

…..

Người tôi yêu ở Thanh Bồ ,

ngân nga thánh nhạc vút cao nhà thờ

……

Người tôi yêu ở tứ tung ,

Phước ninh, Thạch gían ,Khuê trung, Tam Toà ,

Hải châu , An Hải, Xuân Hoà   ……

 

Đó là những người Luân Hoán yêu . C̣n ngướ tôi yêu ( th́ ) ‘ ở Cống Mê linh , Đêm đêm thắp nến nguyên trinh đợi chờ’ ,và ‘Người tôi yêu ở đường Đống Đa..’ ‘Ngướ tôi yêu ở  Hoà Cường ...’ Nhớ th́ nhớ rất nhiều nhưng hồn thơ không dám đến v́ súng thù  rất vô t́nh .

 

Tôi được tin anh Luân Hoán vào Thủ Đức sau tôi vài khóa . Ra trường anh chọn về Sư-Đoàn 2 Bộ Binh . Địa bàn hoạt động : Tỉnh Quăng ngăi . Tôi thật sự lo  cho an nguy của anh . Quảng ngăi là mặt trận gai lửa , là quê hương của Ông  Phạm văn Đồng  ( thủ tương miền Bắc) . Nghe qua các câu vè sau đây , Hân có thể h́nh dung được phần nào sự khốc liệt  Ai muốn huy chương th́ về Thạch Trụ , Ai muốn đ… th́ về Nghĩa hành”...Thạch Trụ là phần đất dành cho những ngướ lính thứ thiệt , muốn ngực đầy huy chương , không phải là nơi dành cho nhà thơ  .Mộ Đức đi dễ , khó về ,Năm người nạng gỗ, năm người phơi thây ….” Nghe mà ớn óc phải không Hân ?. Vùng đất khủng khiếp như vậy mà anh Luân Hóan  đă t́m đến trong tư thế  :

 

Hai mươi tháng chạp đi t́m giặc,

Mộ Đức , Nghĩa Hành , lội nhởn nhơ,

Súng lận lưng quần cho có chuyện,

Mắt đầy cỏ lá, hồn đầy thơ ...

(Cảm Ơn Đất Đá Trổ Thơ...)

Thế có chết không cơ chứ  ??!!

 

Một chiều hè năm 1969 , đơn vị Biệt kích chúng tôi đang về nằm nghĩ dưỡng quân tại thị trấn nhỏ Đông –Hà , th́ nhận được tin nhà thơ Luân Hóan  đă gởi lại bàn chân trái trên chiến trường Quảng ngăi .Trong bữa nhậu hôm đó , có vài ngướ bạn lên tiếng  thương tiếc cho Luân Hóan , nhưng sao ḷng tôi bỗng thanh thản kỳ lạ. Hân ạ . Có thể tôi mừng cho anh .Tôi ngh́ Đời c̣n thương anh , c̣n mỉm cười với nhà thơ đa t́nh .Hân  biết không ? Đời người lính trẻ như bọn ḿnh , sợ nhất hai điều .Nếu phải chết th́ xin chết , xin đừng vấp phăi một trong hai điều nầy  : Mất Bộ Đồ nghề  và Khiếm thị  .Mất bộ đồ nghề th́ thành Thái giám , đời c̣n ǵ là thú vị để sống  . Khiếm thi , th́ làm sao nh́n gái đẹp , nh́n hoa lá cỏ cây , trăng sao, mây nước , thế th́ sống làm chi ?. Tôi có ngướ bạn , đại úy Biệt Động quân  Hồ Trọng Tùng  ( ca sĩ Hoàng Tùng ) chỉ bị vết thương nhỏ ở lông mày , mà mù đôi  mắt , sau 1975 tự tử chết  . Lúc nghe anh Luân  Hoán về sư đoàn  2 BB, tôi rất lo , nơi đây nổi tiếng ḿn bẩy và du- kích . Trong các loại ḿn , địch thường dùng loại ḿn ba râu  , ḿn con cóc … Đặc biệt ḿn con cóc , khi dẫm phăi , nó sẻ nhảy lên ngang Hạ bộ và nổ, rất dễ lấy đi bộ đồ nghề . Chính  chiến trường Quảng ngăi đă cướp mất Quách Ẩn , học lớp ḿnh (đạp phải ḿn ) , Bạn Phan xuân Sinh cũng gởi lại nơi đây bàn chân phải . Nhà thơ Chu Tân một bàn chân, không nhớ trái, hay phải. Bạn Trần thi Vân th́ gởi luôn một cặp cho đủ đôi …..Anh Luân Hoán không mất Bộ Đồ Nghề , nhằm nḥ chi khi chỉ rụng một bàn chân trái . Anh c̣n đầy ắp trái tim thơ . Một đôi mắt sáng nh́n ngướ đẹp.  Như vậy coi như anh c̣n mọi thứ . Điêù quan trọng là anh thanh thản  trả xong nợ tang bồng . Anh có quyền ngẫng cao đầu . Anh vần c̣n tràn đầy phong độ của chàng kỵ sĩ  .

 

Dẩu mỏi ṃn qua trăm đường lối cũ

Vó ngựa ta c̣n thở, vẫn c̣n phi ,

Mông em nở và cặp chân rất điệu

Khép càn khôn vào giữa nhụy xuân th́ …

(Mời Em Lên Ngựa)

 

Mười năm cải tạo, dĩ nhiên thời gian nầy tôi không có tin tức ǵ về anh Luân Hóan .Khi về với nhà tù lớn ngoài xà hội , tôi cũng không có tăm hơi anh.Tôi cứ nghĩ dại : Có lẽ anh đă bị cuốn trôi trong cơn Hồng thủy  ? Tôi  sống vất vưởng , lê lết qua nhiêù nghề để kiếm sống  như : Xe thồ , xích lô . sửa , vá xe đạp ...Bỗng một hôm t́nh cờ đọc được vài bài thơ anh , Mừng là anh c̣n trên trái đất khỗ đau nầy .

 

Mời anh qua Mỹ thị

Mời chị lên Hoà cuờng

Xe tôi vừa thay lốp

Đảm bảo  đi đường trường  …”

(Hơi Thở Việt Nam)

 

“Đổi đời ta đạp xích lô  ,

chở em đôi bận đâm vơ vẫn buồn

một hôm trời đất dễ thương

riêng ta ngớ ngẩn lộn đường liên miên

em cười chúm chím, tự nhiên

vô âm mà dội đảo điên tâm hồn

lộn quanh mấy nèo Sài g̣n

thấy ta chợt mất chợt c̣n đời ta

 

Đổi đớ ta ngồi sửa xe ,

Ngă ba mượn bóng cây me hành nghề  ……”

(Hơi Thở Việt Nam)

   .

Th́ ra trong hoàn cảnh nào anh Luân Hoán cũng nói lên được tâm  sự tôi đang mang , như thế th́ làm sao tôi không mến yêu thơ anh cho được  !

 

Hân thân mến ,Có rất nhiều bậc trưởng thượng trong làng thơ nhận định , phê b́nh , ca ngợi nhà thơ Luân Hoán , nhưng chưa nghe ai nói đến những đoản văn của anh . Có lẽ thơ tiêu biểu cho cái tên Luân Hoán hơn văn . Riêng  tôi đă đọc một số bài văn xuôi của anh và cũng say mê thích thú . Ví dụ “; Về Một Nơi Chôn Nhau , Cắt Rún” , “Tiên phước Một Nhánh Ấu Thơ Tôi”...  Tôi thích nhất là bút kí “Cuộc Hành Quân Đầu Đời Một Chặng Đường Binh Nghiệp” . Anh diễn tả rất hay và  rất đúng phong cách ngướ lính mới , lần đầu tiên xung trận , giữa tiếng đạn thù - dù người đó là Ông Chuẩn uư Trung đội trưởng  .

 

Chúng tôi vừa kịp tiến tới b́a vườn , con đất Xuân Phổ  đă mở miệng bằng những tiếng nổ khai hoả ..Tôi ngă úp mặt xuống đất , vưà dụi mắt vưà ḅ….Khẩu Carbin được tôi nắm đầu kéo theo,không phù hợp với chiến thuật Ḅ dưới hỏa lực học trong quân trường , Tôi hốt hoảng trước những làn đạn ngùn ngụt bay qua đầu , tôi ḅ trở lại  ….L .H”  .

Đúng y chang ,không che dấu, không vổ ngực xưng anh hùng. Người lính lần đầu chạm súng đều có phản ứng “ Quáng gà”  một lúc như vậy . Huống hồ ǵ đây là một nhà thơ .

Cũng trong bút kí nầy anh đă biểu lộ t́nh bạn , t́nh đồng đội một cách nồng nàn , chân thực  Chiếc băng ca đặt nhẹ lên mặt đất , khi tôi nhào tới . Không thể như thế được , trời ơi ! tôi thét to lên những tiếng kêu tức tưởi , không âm thanh , và ngă gục xuống bên thi thể nóng hổi của Lộc - Trần Mỹ Lộc      ….LHoán “

Anh yêu thương đồng đội , quư mến bạn bè , một tâm hồn quảng đại  :

“Bỗng nhớ cả trăm thằng bạn cũ

Mỗi thằng phiêu bạt mấy mươi nơi

(Rượu Hồng Đă Rót)

 

Câu thơ nhẹ nhàng mà chứa đựng cả bao la thương nhớ bạn bè ,Tôi chợt nhớ đến hai câu thơ rất cảm động của Nhà thơ Vương ngọc Long  , bạn lớp ḿnh  :

“Cúi đầu cảm tạ ơn người  .

Tôi c̣n bạn hữu là đời c̣n vui”

Vương Ngọc Long

 

Hân thân mến  , Có người cho rằng thơ anh Luân Hoán bi quan trong cuộc chiến , làm nản ḷng chiến sĩ  ...anh bây giờ là tên lính mù  , Chỉ huy một trung đội điếc..(Viên Đạn Cho Ngựi Yêu Dấu).Nhưng chúng ta cũng hăy nghe anh nhận định về cuộc chiến “ Phiá giàu chủ nghĩa dân tộc, nhân bản , c̣n vụng về trong nổ lực thu phục quần chúng . Bên phục vụ, độc Đảng lại tỏ ra khôn khéo , xảo quyệt “ . Lớp trai trẻ thanh niên ra mặt trận , với hoài băo , giữ vững bờ cơi và bảo vệ tự do , nhưng bất hạnh thay khi  gặp phải ngườ́ chỉ huy và cấp lănh đạo bất xứng , xài  xương máu chiến sĩ như tung tiền trên chiếu, trong canh bạc x́ phé , không thương tiếc . Ai cũng có thể phẩn nộ  , không riêng ǵ nhà thơ Luân Hoán . Tôi là người ái mộ gịng thơ Luân Hóan , mà tôi có nản ḷng chiến đấu đâu . Tôi cầm súng chống Bắc phương cho đến giờ tan đàn, rẻ nghé .Xin xét lại danh từ phản ch́ến , ai đó  đă gán cho Anh Luân Hóan .

 

Hân ơi ! Cho đến hôm nay - tôi xin nhấn mạnh là cho đến hôm nay - v́ con tằm đến thác vẫn c̣n vương tơ , Anh Luân Hóan đă cho ra đớ mười bảy , mười tám thi phẩm , một gia tài thơ đồ sộ, thể hiện qua nhiều giai đoạn thăng trầm của con ngướ và đất nước , Xin chia xẻ niềm  vui mừng cùng Hân  , và xin cảm ơn Quê Hương Quảng Nam Đà Nẵng đă sản sinh , nuôi dưởng những nhà thơ thân thương , gần gủi ( dù là gần gủi trong tâm –

tưởng ) như anh Thái Tú Hạp ( bạn tù ) ,Vương ngọc Long ,Trần Trung Đạo ,Lê Hân...

và nhất là ngướ thơ yêu mến  Luân Hoán , đă cho đời- vốn rất nhiều khổ đau , chia ly , tan tác - những ḍng thơ  diễm tuyệt  .

                                                                              

 

Thân ái chào bạn

 

 

 

Trương Đức Thủy

                                                                                  

 

 

 

.