Tình Quê Trong Thơ Luân Hoán

(qua Thơ Thơm T Gc R Tình)

Đng Th Chúc

 

      

Trải trước mặt tâp thơ : Thơ thơm từ gốc rễ tinh của Luân Hoán , Đồng Thị Chúc thật choáng ngợp . Một tập thơ khá nặng tay . Luân Hoán như muốn thâu hết tình cảm của mình vào tập thơ để gửi lại một khi bất chợt mình mệnh hệ nàoLuân Hoán viết như để trả nghĩa với những người thân , bạn những miền đất đã cho mình cuộc sốngnhững miền đất quê hương những miền xa xứ . Trước hết với người mẹ . cũng như bao người con khác , Luân Hoán đã dành một góc thiêng dâng lên mẹ . Sự thương yêu tôn kính người mẹ được Luân Hoán bộc bạch một cách thật giản dị :

 

                    Mẹ tôi chỉ khuất bóng

                   Trong ngày tôi lìa đời .

 

Luân Hoán đã ghi lại được những giây phút của tình yêu ban đầu thật ngờ nghệch đáng yêu . Tình cảm với những người bạn gái đã cho mình những phút giây khó quên . Nhưng đặc biệt hơn cả , Luân Hoán đã dành tình cảm sâu lắng nhât , chân thành nhất với người vợ hiền thủy chung đi hết với mình cả chặng đường dài nhiều biến cải, để lại Luân Hoán đã đền đáp khá đầy đủ đức tính đó của vợ .

     Trong bài viết ngắn này, tác giả Đồng Thị Chúc chỉ muốn chia sẻ với Luân Hoán về Tình Quê . Luân Hoán xa xứ khi tuổi đời đã trưởng thành, chính thế nỗi nhớ quê lúc nào cũng đau đáu bên mình :

 

                 Sờ tay lên ngực nghe còn ấm

                 Hơi thở cỏ câyquê nhà .

 

Ngay cả tác giả tập thơ cũng phải thốt lên :

 

              Đã đi gần hết cuộc chơi

              Nhớ không sót một góc thời tuổi thơ .

 

Phải rồi, tuổi thơmọi nơi nào đó đều dẽ in đậm vào ta bởi đây những bước đầu đời cho mỗi kiếp người. Đứa trẻ nào khi sốngmột vùng quê chả được đùa mưa nhưng với Luân Hoán đã ghi lại được những phút giây này :

 

                  Thấy từng hạt nước mưa

                  Thời giông chiều tắm không ưa mặc quần

                  Hoa bong bóng nở lung tung

                  Chạm tay hoa lẫn vào cùng thịt da .

 

Một sự tưởng tượng rất trẻ con :

 

                  Cọng rác máng xối trôi ra

                  Ngỡ như con thìa già vẫy đuôi

                  Vớt nhìn chợt phá lên cười

                  Cơn mưa vừa tạnh cả người run run .

 

Luân Hoán đã nhớ từng chi tiết nhỏ của ngôi nhà xưa của mình :

 

                  Trong ngôi nhà ngói nền cao

                  Cau, găng, tre, mítxôn xao giữ tình .

nữa :

                  Gió từ bờ ruộng qua bụi chuối

                  Mang tiếng chìa vôi thoảng hương bầu .

Cũng lúc trầm ngâm xa xăm :

 

                  Chiều nằm võng góc hành lang

                  Nhìn sân gạch rộng tìm bàn chân xưa .

 

Những kỉ niêm cứ ùa về, người xa xứ như bao người xa xứ, bất chợt gặp nón rưng rưng. Thèm ngồi quán phê bên phố trong không khí hỗn độn đời thường :

 

                  Thèm về uống cốc phê

                  Bộn bề phố lắng nghe chửi thề .

 

Rồi ngay cả những lúc ngồi ngắm biển trên đất bạn lại nhớ đến biến nước mình như trong bài Ngồi một nơi nhớ một nơi .

     Nhớ quê thì như thế nhưng lại thấy tội tình, xa xót người con xa quê này khi Người Thơ muốn về nương náu lúc tuổi già . Những ức về quê chẳng còn được như khi mình đã sống đã tưởng tượng ra trước đây. Trở về thăm nơi , cảnh đã khác xưa, lòng không khỏi nao nao :

 

               Nền xưa đã lẫn giữa mầu phù hoa

               Đã tan hơi thở ông

               Đã bình địa cả những nhà con.

 

Cũng như bao người xa xứ khác. Người Thơ khi về cõi  cũng muốn trở về nằm trên đất mẹ như rụng về cộivậy trước thực tế Người Thơ này không thể không nén tiếng thở dài bởi :

 

              về không bị đuổi đi

              Quách nằm dẫu rộng một ly khó tìm

 

thật tội nghiệp ! Như trước thực tại này, Người Thơ này đã tìm ra cho mình một giải pháp thật đơn giản khi phải từ giã cõi đời trong bài Di chúc dặn vợ, nghe HÀI đấy thật rưng rưng :

 

            Đừng rao đăng cáo phó

            Trên bất cứ báo nào

            Cả trên trang Vuông Chiếu

            Sớm gỡ xuống không sao .

Và kết lại :

 

           Tro cốt – Nếu em muốn

           Gửi tạm vào cửa chùa

           Hoặc cứ rải xuống đất

           Bất cứ nơi đâu thừa .

 

Thật xót xa nếu như phải thực hiện đúng như ý của người đã khuất. Tác giả bài cảm nghĩ này lại không cho là như vậy bởi với tình cảm bao la của người con xa xứ như Luân Hoán, quê hương và những người thân sẽ trân trọng đón nhận tình cảm ấy và chắc chắn sẽ đáp ứng được nguyện vọng hết sức đơn giản “ Lá rụng về cội “này .

    Tóm lược lại cho bài viét ngắn : Đồng Thị Chúc không thể là người “ Vui mắt liếc vài câu”, đã đọc toàn tập và đã tìm ra những ý những tứ những tình cảm đáng quý của tác giả Luân Hoán thể hiện trong tập thơ .

   Nhìn toàn tập, cũng có bài câu chữ còn dàn trải, dễ dãi nhưng đó cũng bởi lý do Luân Hoán muốn trải lòng mình thật nhiều, chính vì vậy toàn tập thơ đã nói lên được những tình cảm mà tác giả Luân Hoán muốn giãi bày .

 

 

Hà Nội 14g 10 – 22-8-2013

Đồng Thị Chúc

 

 

 

 

 

sinh năm 1944 tại Cao Xá, Tân Yên Bắc Giang. Tốt nghiệp kỹ sư điện tại đại học công nghiệp Kim Sách thủ đô Bình Nhưỡng, tốt nghiệp lớp viết văn do hội Nhà Văn Hà Nội đào tạo năm 1990..

Đã xuất bản: Gót Chân Trần (thơ 1992). Lục Bát Dâng Tặng Người Xưa (HNV 2011)