Gi Bn Hin Luân Hoán

Cao Thoi Châu

 

Gửi bạn bài thơ không đoạn kết

Bởi dài hơn cả đời ta

Cái vợt ta mang đi bắt cá

Nh́n thông ra th́ không đáy bao giờ

Chúng ta đều sinh trên xứ nóng

Giờ run lên như tuyết phủ mái nhà

Tuyết phủ lá cây phong c̣n lạnh

Lạnh bạn đă đành và đừng nói chi ta

Ta vẫn nhớ bạn hiền từ dáng

Như cây cam cây ổi quê nhà

Cơn gió quét cỏ xanh reo nhè nhẹ

Thời thái b́nh ai lại nổi can qua

Không triết lư như nhà hiền triết

Thơ bạn không nuôi sầu hận trong ḷng

T́nh bền vững phải gánh dăm điều lặt vặt

Có điều chi miễn phí cho không?

Khi sầu khổ như khói lên chất ngất

Ta vẫn t́m thơ bạn cho vơi

Cuộc binh đao tàn đi như cỏ mục

Không đủ thịt xương mang tới quê người

Bạn vẫn trẻ có phần sang trọng nữa

Đất xứ người mặc sức thênh thang

Chôn chặt văn chương ba tấc đất

Nữ sĩ của chúng ta cũng có lúc sai lầm!

Ta vướng vít bao điều hệ lụy

Không tiếng gáy sáng trong thôn

Một chút t́nh bạn mang đi biền biệt

Thơ ta làm tuyết bên trong

Đă mất dần những người như bạn

Ta nhận vào chán ngán đẫy tâm

Chiếc vợt ta mang đi bắt cá

Mắt lưới đan không đáy tự bao giờ!

 

Cao Thoại Châu

21-10-2013