Tiếng thơ Luân Hoán
bluebar.gif (870 bytes)
Hồ Trường An

Ðọc được tập thơ với cái tựa dài ngoằng: Cảm ơn đất đá trổ thơ... tôi có cái cảm nghĩ rất đẹp. Trước hết tác gỉa Luân Hoán đã rót vào thơ một nguồn suối yêu đương lênh láng. Anh có thể tiết kiệm cái gì khác như: tư tưởng triết học, viễn tượng dự phóng về một thứ thơ cao siêu vân vân...Nhưng tình yêu trong thơ thí anh hào phóng, anh chơi xã láng. Anh cho mà không cần nhận.

Thật ra thi ca đâu cần tư tưởng. Nó chỉ cần tình yêu làm thơ có linh hồn, có trái tim, dễ đi sâu vào nội giới người thưởng ngoạn hơn,

Luân Hoán yêu nhiều lắm: Tổ quốc, quê hương, người vợ, người tình, bằng hữu và luôn cả cuộc chống cộng cứu nước mà anh tham dự,

Ðề tài thơ của Luân Hoán đâu cần xa vời. Những cái gần gũi với người đọc như: vườn cây chùa Bà Quảng, ngôi trường cũ,cột cờ, tượng đá, con đường đầy ổ gà, cành me, cây phượng vĩ, mái ngói âm dương,vườnh chanh, mé nước, khóm lục bình, chiếc bình vôi,gốc đa, đìa cá nhỏ, chà tre, thanh chõng và trăm nghìn hình ành đầy ắp trên quê hương từ Huế tới Sài gòn và đi xuống Rạch Miễu Bến Tre..cái vặt vảnh, xoàng xĩnh đối với rẻ rúng quê hương thí chẳng là cái gì hết.  Nhưng khi chúng đi vào thi ca anh rồi thì chúng tràn ngập linh hồn.Chúng khua động tận các góc kín đáo nhất cùa nội giới chúng ta, biến thành hình ảnh mầu nhiệm tuyệt vời. Chính nhờ cái tầm thường đó, Luân hoán đã mở tấm lòng ăm ắp tình yêu ra để độc gỉa cùng tham dự với tâm tình anh, chia xẻ tâm sự với anh Những cái vặt vảnh xoàng xĩnh đó, đã làm cho anh trở thành một nhà thơ lớn,  khả ái và đầy chân tình biết bao :


        hỡi con sáo sang sông từ dạo ấy
        có lần nào về Ái Nghĩa thăn hoa
        dốc cây số 15 người có thấy
        một cái gì ? không lẽ trái tim ta ?

Ai đó làm thơ về quê hương rất dễ khoác màu sắc cùa thơ Nguyễn Bính, Anh Thơ, Hằng Phương, Kiên Giang Hà Huy Hà...Luân Hoán thì không thế,   Ngôn ngữ thơ anh cực kỳ đơn giàn mà tinh khôi tân kỳ. Tài xử dụng ngôn ngữ cùa anh lạ lắm: anh làm thơ khơi khơi như nói chuyện, đôi lúc như hí lộng. Chúng ta không bắt gặp sự gọt dũa, trau chuốt trong thơ anh. „y vậy mà ngôn ngữ anh đẹp lả lùng, nó chứa cả nguồn sinh lực vô biên, hồn nhiên tuyệt vời. Qua ngôn  ngữ thơ đó, chúng ta bắt gặp một sự nhạy cảm rất thơ, một tâm hồn phóng khoáng kỳ diệu. Hồn thơ cùa anh qua ngôn ngữ đó khác nào một kẽ từ chối áo gấm xuê xoang để mặc áo vải gai mà vẫn phong lưu, vẫn hào hoa lịch lãm:

        ...Phong Lệ ầu ơi, Phong Lệ ơi
        ngủ ngon, đừng lẫy đạp lòng tôi
        ví dầu kỷ niệm thành hơi thở
        cũng thổi không tan nỗi ngậm ngùi


Hồ Trường An