Thơ T́nh Viết
Chơi
(2)
Lê Vĩnh
Thọ
thơ Lê
Vĩnh Thọ
bản chữ:
Đặng Châu Long
tŕnh bày:
Luân Hoán
lên web: Lê Hân
phổ biến:
Vuông Chiếu LH
năm
: 2014
Montréal Canada
Mục lục:
Chó má
Hai cây đàn
Cảm giác
Máng cỏ
Trượng
phu
Mồi t́nh
Em yêu dấu
Sững
sờ
Từ
tốn
Hoa nô
Cửa ḷ
Xó lá
Rượu
và mồi
Tâm
địa lư
Nguyệt hoa
kinh
Thiên lôi thôi
Ngọc hành
xác
Âm
dương cách trở
Duy vật
Ngoan
đạo
Son sắt
Cửa
của ḿnh
Nợ
xấu
T́nh thừa
Quen hơi và
hơi quen
Sờ
sợ
Trường
túc
Nhu thắng
cương
Thương
chồng
Gió trăng
hoa
Chịu
chơi
Trai
đảm lược gái đảm đang
Dễ
chịu
T́nh như
thơ
Hộ và
khẩu
Ráng chịu
Nhà tôi
Que và lá
Hưởng
dương và hướng dương
Chơi
bời
Hương
lửa
Da ngựa và
da người
Chân lư
Cực
chẳng đă
Nguồn
cội
Chân t́nh
Miệng và
trôn
Tục
tử
Kẻ
thiếu người thừa
Buồn nôn
Tội t́nh
Cái ít xấu
xa hơn
Địa
chỉ t́nh yêu
Bóng đá
bóng
Nhà xác
Chung thân
Nhân t́nh
Nước
và nhà
Đầu
đuôi
Sông núi
như người
Thần t́nh
Sớm
muộn
Tội ǵ
Quả
phụ đen
Ngày t́nh yêu
vớ vẩn
Đàn
bầu
Khổ
chủ
Tiến hóa
*
Chó má
Tặng Trần văn Giao
Tôi gọi em là má
Của bầy trẻ tương lai
Ḿnh không phải là chó
Mà dính lẹo mới tài
Hai cây đàn
Hăy vứt đi cây súng
Ôm cây đàn guitar
Và khi ḷng rung động
Hăy ôm cây đàn bà
Cảnh giác
Sợ t́nh yêu có thể
Sẽ biến thành cùm gông
Tôi đứng ngoài biên chế
Yêu em không hợp đồng
Máng cỏ
Em đừng là cái rọ
Cũng đừng là lồng chim
Nếu em là máng cỏ
Tôi về nằm trong em
Hăy chuẩn bị máng cỏ
Tôi đến như tin lành
Và chắc chắn sẽ có
Một cái ǵ giáng sinh
Trượng phu
Thà trần truồng chết đứng
Không qú trước cường quyền
V́ em mà nằm xuống
Vẫn quen thói nằm trên
Mồi t́nh
Không rượu mà say tít
Nhấm nháp cánh và đầu
Em cũng như gà vịt
Ngon nhất cái phao câu
Em yêu dấu
Nếu không c̣n ǵ khác
Ngoài những vú đùi mông
Em chỉ là thân xác
Xương thịt da và lông
Sững sờ
Gần em nh́n sững rồi sờ
Tay tôi không biết bây giờ ở đâu
Gần em nh́n sững sờ lâu
Tay tôi không biết ở đâu bây giờ
Từ tốn
Em khuyên anh từ tốn
Anh cứ tốn từ từ
Cứ từ từ mà tốn
Cho đến khi ngất ngư
Hoa nô
Trong vườn hay trên giường
Ngày hay đêm bất kể
Hướng dương và hưởng dương
Người hay hoa nô lệ
Cửa ḷ
Tặng các học tṛ Nghệ An
Nghe nói Nghệ An có Cửa Ḷ
Ṭ ṃ muốn biết nhỏ hay to
Cửa ḷ ướt nhẹp hay khô khốc
Điểm đến ăn
chơi hoặc hẹn ḥ
Nổi hứng khó kềm khi nắng
cực
Lên cơn
đâu đợi lúc tối ṃ
Bao nhiêu chất đốt tan thành nước
Thấm tháp ǵ chăng
với cửa ḷ
Xỏ lá
Lá chưa xỏ đă rách
Chứa chấp linh tinh trùng
Xỏ lá để khỏi trách
Lá rách mà chẳng đùm
Rượu và mồi
Li này ḿnh hăy uống chung
Hăy cho nước bọt vi trùng vào đi
Và cho t́nh tứ tràn li
Ôi trên em chẳng thiếu ǵ mồi ngon
Tâm địa lí
Như người mù bền chí
Ḍ dẫm thân địa h́nh
Mù tịt tâm địa lí
Hi sinh bao trùng tinh
Lời ngọt bùi hết ư
Tiết trinh như tiết canh
Có kinh nào thâm thúy
Như âm đạo đức kinh
Nguyệt hoa kinh
Có người lá bối viết kinh
Có người thích viết thơ t́nh lá đa
Kinh như Kama Sutra
T́nh như tố nữ kinh mà như thơ
Thiên lôi thôi
Yêu là bị trời đánh
Mê mẩn cuộc t́nh cờ
Khi mây tan mưa tạnh
Rời ră cuộc t́nh hờ
Ngọc hành xác
Mê con trai có ngọc
Ṃ trai ṃ ngọc trai
Con ngao cũng có ngọc
Mê mệt miệng và tay
Âm dương cách trở
Buồn t́nh táy máy mó
Gắn bó để giải sầu
Cái trôn em ở đó
Cái hồn em ở đâu
Duy vật
Vô thần mà bái vật
Sùng tín ngưỡng lingam
Không tin âm đạo đức
Hứng t́nh th́ cứ làm
Ngoan đạo
Yoni là bái vật
Linga là totem
Âm dương như trời đất
Công cụ để ṭm tem
Son sắt
Con nôn nao ḷng cái
Cái nôn nóng ḷng con
Chung thân tṛ trống mái
Son phai sắt gỉ ṃn
Cửa của ḿnh
Cửa ái ân cửa ải
Cửa ngơ cụt đường cùng
Cửa yêu quí yêu quái
Cửa sinh cửa tử cung
Nợ xấu
Cũng may duyên nợ xấu
Không trả cũng khó đ̣i
Qua đường t́nh lếu láo
T́nh qua đường mà vui
T́nh thừa
Lỡ yêu em quá đáng
Em không quá đáng yêu
Nếu lăng mạn cách mạng
Th́ đỡ khổ hơn nhiều
Quen hơi và hơi quen
Quen hơi mà ngơ ngác
Nh́n sững khuôn mặt em
Trông rất lạ rất khác
Mang máng nhớ hơi quen
Sờ sợ
Tại sao sờ mà sợ
Đă sợ th́ đừng sờ
Không sờ th́ tiếc nhớ
Sờ th́ sợ dây dưa
Trường túc
Chân dài không biết mỏi
Đi với ai trọn đời
Hay hoạt động xă hội
Đi lại với nhiều người
Nhu thắng cương
Không x́u th́ sẽ găy
Cương cứng mấy cũng x́u
Mềm mại mà vững chăi
Nhu mà cương phải xiêu
Thương chồng
Thương chồng nấu cháo le le
Nấu canh bông bí nấu chè hột sen
Ca dao
Những tưởng cháo le le
Lăm le đào lộn hột
Những tưởng canh bông bí
Năm canh hoa hướng dương
Chè có hột như sen
Ăn nằm càng mất sức
Gió trăng hoa
Trăng và hoa rửng mỡ
Hoa nở như trăng rằm
Trăng đón gió sàm sỡ
Gió vén mây giỡn trăng
Chịu chơi
Làm như trai Thủ Đức
Thức đủ cả năm canh
Bên thục nữ động đực
Mà ngủ ngon sao đành
Trai đảm lược gái đảm đang
Khắp nơi đều gan góc
Anh hùng như Hóc Môn
Trai vừa hôn vừa móc
Chẳng cô nào hết hồn
Gái G̣ Công ngang dọc
Gồng và co rất khôn
Dễ chịu
Chịu đựng chịu khó chịu chơi
Đảm đang chịu đực khiến
người chịu thua
Bốc đồng đầu sỏ đầu rùa
Làm tṛ làm giặc làm vua nhất thời
T́nh như thơ
Ư thơ không kịp hứng
Hứng không kịp ngất ngây
Em dư sức chịu đựng
Mưa rào mưa bóng mây
Hộ và khẩu
Cái gọi là chung thủy
Th́ vô thủy vô chung
Âm hộ khẩu tục lụy
Là ngơ cụt đường cùng
Ráng chịu
Ráng chịu đựng chịu đực
Vài phút hay một đời
Ối a sướng như cực
Và khóc giống như cười
Nhà tôi
Nhà bẩm sinh có cửa
Cửa miệng và cửa ḿnh
Lỗ hổng và kẽ hở
Cửa nào vào trái tim
Que và lá
Ba que xỏ lá hụt hơi
Một que xỏ lá ră rời pháo xe
Lá dù rách chẳng cần che
Lá du bị xỏ cũng toe toét cười
Hưởng dương và hướng dương
Nhục dục nhục vẫn dục
Dù quá tuổi hưởng dương
Vẫn chịu đựng hạnh phúc
Dù quá tuổi hướng dương
Chơi bời
Thà chơi
với bọn con sen
Sạch thơm hơn
hẳn bọn sen trong đầm
Thà chơi
với gái mại dâm
Sạch thơm hơn
bọn sen đầm đầm sen
Hương lửa
Em dù cởi tuột bao b́
Thịt da ôi chẳng
khác ǵ b́
bao
Trên là miệng dưới là ngao
Cửa nào là cửa ra vào ḷng em
Da ngựa và da người
Tội ǵ chết uổng chiến trường
Bọc thây da ngựa lót đường theo đuôi
Ấm êm chăn gối quen hơi
Chết trên ḿnh ngựa da người bọc thây
Chân lí
Khoái ṃ t́m chân lí
Cái lí giữa hai chân
Dừng giở tṛ ích kỉ
Giấu chân lí trong quần
Cực chẳng đă
Buồn tay buồn miệng lưỡi
Buồn t́nh khó dửng dưng
Tḥm thèm chịu hết nổi
Ṭm tem chẳng đặng đừng
Nguồn cội
Bản lai nguyệt chính là kinh
Tiềm tàng trong lá bẩm sinh không lành
Gió không mát trăng không thanh
Lá rụng về cội cũng đành mây mưa
Chân t́nh
Vú cao su thế vú da
Vú silicone mới thật là vú vê
Tóc tơ nhuộm thế tóc thề
Đảo điên mông vú đề huề gió trăng
Miệng và trôn
Kẻ bán trôn nuôi miệng
Người buồn miệng mua trôn
Bán trôn dù tai tiếng
Sạch hơn bán tâm hồn
Tục tử
Phàm phu sa bẫy thiên đường
Như âm đạo sĩ trần truồng ḷn trôn
Thiên thai rặc những tin đồn
Vui chăng khoảnh khắc mà buồn trăm năm
Trăm năm trong cơi ăn nằm
Thiên đường địa ngục nhập
nhằng khả nghi
Kẻ thiếu người thừa
Kẻ mua dâm v́ thiếu
Người bán dâm v́ thừa
Thục nữ dù yểu điệu
Mà dư sức mây mưa
Buồn nôn
Thà bán trôn nuôi miệng
Hơn đĩ miệng nuôi mồm
Miệng quan trôn gái điếm
Cái nào gây buồn nôn
Tội t́nh
Tiếc thơ không hóa ra tiền
Tiếc tôi chỉ có lụy phiền cho em
Cảm ơn em chịu ṭm tem
Xin em miễn tội bao phen làm t́nh
Cái ít xấu xa hơn
Cửa quyền gây lắm bất b́nh
Th́ đành luồn lọt cửa ḿnh cầu an
Cửa ḿnh nào khác cửa quan
Đường cùng ngơ cụt trá hàng buông xuôi
Cửa nào buồn cửa nào vui
Dù khôn hay dại thà chui cửa ḿnh
Cửa nào nhục cửa nào vinh
Dù vinh hay nhục cửa ḿnh thà chui
Cửa t́nh nấn ná buồn vui
Cửa vô t́nh chỉ tạm chơi rồi chuồn
Địa chỉ t́nh yêu
Phải chăng t́nh rất bộn bề
Tơ xe tóc kết má kề môi hôn
Không xương cái lưỡi mê hồn
Nhe răng cười cợt mở mồm nỉ non
Phải chăng t́nh rất thơm ngon
Phao câu đầu cánh đùi non chân dài
Phải chăng t́nh ở bàn tay
Hay mân mê vú hay vầy ṿ mông
Phải chăng t́nh lẫn trong lông
Ăn lông ở lỗ nằm vùng háng trôn
Phải chăng t́nh ở trong hồn
Kẻ phao trong dạ
người đồn
trong tim
Phải chăng tăm cá bóng chim
Đáy ḷng đáy biển
ṃ kim
tṛ hề
Nơi nào đi chốn
nào về
Dễ say mê muội khó
ĺa thói quen
Bóng đá bóng
Buồn t́nh chơi tại sân nhà
Kẻ là tiền đạo người là thủ môn
Chọc khe phá lưới ḷn trôn
Kẻ buồn thắng sớm người buồn thua
nhanh
Em như thánh giá nằm kềnh
Tức ḿnh bị đóng mà đinh ră rời
Phạt đền cũng thế mà thôi
Luân lưu sút thủng lưới rồi chịu thua
Nhà xác
H́nh như vào nhầm cửa
Dù em là « nhà tôi »
V́ sao mà hương lửa
Tàn lụi giữa hai đùi
Chung thân
Những miệng cười gắng gượng
Những mặt nạ thủy chung
Có chăng ngày sung sướng
Trong trăm năm sống chung
Nhân t́nh
Người làm t́nh không hiếm
Nhan nhản ḿ ăn liền
Có khác ǵ gái điếm
Dù giai lăo bách niên
Người t́nh th́ khó hiếm
Dù trong cơi rồng tiên
Nước và nhà
Nếu có nhà để ở
Không ǵ hơn ở nhà
Nước chỉ là nước lă
Người thương ta là ta
Đầu đuôi
Đầu rồng để trang trí
Không quí bằng đầu rùa
Đít tiên không giá trị
Bằng cái trôn quê mùa
Sông núi như người
Dù non Bồng nước Nhược
Hay sông cạn núi ṃn
Tôi vẫn yêu non nước
Nếu em là nước non
Thần t́nh
Thượng Đế không hữu dụng
Như thần t́nh Linga
Thống khổ v́ thuốc súng
Thống khoái Viagra
Sớm muộn
Những chỗ kín sẽ hở
Kín rồi hở như hang
Những cửa khép sẽ mở
Khép rồi mở toang hoang
Tội ǵ
Nếu như không nhu nhược
Dại ǵ chẳng ṭm tem
Nếu thi đua yêu nước
Th́ giờ đâu yêu em
Quả phụ đen
Cách mạng nhện kiên nhẫn
Dàn mặt trận ŕnh chờ
Một đêm ái ân hận
Một đời tang tóc tơ
Ngày t́nh yêu vớ
vẩn
Không tiếc nuối
Không nhức nhối
Nếu năm nay
Ngày mười bốn tháng hai
Tôi chưa có cơ hội
Hoặc không muốn nóng vội
Tỏ t́nh
Không phải v́ tiếc một bó hoa
Hay một hộp sôcôla
Để đổi lấy
Cái gọi là t́nh yêu
Với một giá rất hời
Hay quá đắt
Chẳng lẽ tôi phải đợi
Có đáng hay không
364 ngày
Hoặc 365 ngày
Nếu không may năm nhuận
Một ngày chờ đợi
Nếu đáng đợi chờ
Và đủ sức chịu đựng
Dài hơn một năm
Dài như một đời
Hụt hẫng
Chẳng lẽ tôi phải chờ đợi cho đến
ngày mười bốn tháng hai
Năm sau
Hoặc năm nào
Mới đúng dịp
Mới được phép
A dua đồng loạt
Nhao nhao tỏ t́nh
Với người mà tôi tưởng tôi yêu
Người mà tôi tưởng yêu tôi
Em có kiên nhẫn
Chờ một người t́nh
Hoặc một người làm t́nh
Sẽ đến
Hoặc chưa chắc sẽ đến
Vào một ngày t́nh yêu vớ vẩn
Có phải người t́nh và t́nh người
Nhờ có ngày mười bốn tháng hai
Mà cao quí hơn cầm thú
Nghe nói
Năm nào đó
Hoa ế ẩm bỗng nhiên bán rất chạy
Nhờ bọn thối mồm
Tung tin đồn
Rằng ngày mười bốn tháng hai…
Tôi không thể chờ đợi
T́nh là một việc
Cần phải làm ngay
Nếu không muốn cụt hứng
Ngày xưa
Không xưa lắm
Người ta đánh hơi t́m đến nhau
Và nếu hợp nhăn th́ tỏ cái t́nh
T́nh đến th́nh ĺnh
Như trời đánh
Hoặc dây dưa
Như căn bệnh nan y
Cái t́nh có thể tỏ
Bất cứ lúc nào
Bất cứ ở đâu
Không thèm để ư hoặc không cần biết
Ngày mười bốn tháng hai
Không hề biết Valentine là ai
Dù ông ta là thánh
Theo tin đồn có thể nhảm
Dù không độc lập tự do và hạnh phúc
Người ta vẫn theo thói quen hay truyền thống
Truyền thống cũng là thói quen
Tỏ cái t́nh
Và làm t́nh
Như làm lắm chuyện linh tinh
Người ta
Người ta là ai
Có lợi ǵ cho họ
Bịa đặt
một ngày
Dành cho người này
việc nọ
C̣n những ngày khác trong năm
Th́ làm điều ngược lại
Người ta a dua tỏ t́nh
Dù t́nh không có
Vào ngày mười bốn tháng hai
Như trước và sau ngày rằm tháng giêng
Người ta theo đuôi nhau đi chùa Bà
Để hối lộ và xin xỏ
Một bà nào đó
Mà người ta không rơ
Chẳng lẽ tôi hèn nhát đến mức
Lợi dụng ngày mười bốn tháng hai
Như kẻ mượn rượu giả say
Suồng să
Và nếu hớ nếu hố
Th́ xin lỗi là cùng
Không cần ngày mười bốn tháng hai
Tôi vẫn thừa can đảm
Để nói thẳng với em
Rằng tôi thèm muốn em
Tôi cần em
It nhất là ở đây và ngay bây giờ
Dù tôi không dám nói
Rằng tôi yêu em
V́ tôi không biết chắc
T́nh yêu là cái quái ǵ
Ai đắc lợi
Khi bịa ra cái gọi là ngày t́nh yêu
Nếu không phải lũ con buôn
Bọn xu thời ăn theo
Bọn cơ hội chủ nghĩa
Tát nước theo mưa
Bày tṛ cười
Đă chắc ǵ vui
Em cũng hưởng lợi
Khi được tặng quà
Dù người tặng chưa chắc đă yêu em
Và em chưa chắc
đă yêu hắn
Sô cô la
Em sẽ ăn
Hoa
Em sẽ vứt
Tôi không ngớ ngẩn
tặng hoa
V́ em đă là hoa
Hoa nở trên
người
Tặng hoa như chở
củi về rừng
Tặng hoa là chửi khéo
Rằng em không
đẹp như hoa
Nhờ hoa mà em có vẻ
đẹp
Dù chưa chắc đă
thơm
Nếu không tặng
nước hoa
Nếu dại gái
Tôi sẽ tặng em
Dù em không yêu tôi
Hay giả vờ yêu tôi
Một món quà không mới
lạ
Chắc chắn sẽ
làm em thất vọng
Không nhận th́ trả
lại
Đừng vứt
bỏ
Tấm ḷng tôi không
thể ví như vàng
Đừng xúc phạm
trái tim
Trái tim tôi cũng nở
hoa
Cũng có vị ngọt
và đắng
Như sô cô la
Em có thể nhai ngấu
nghiến
Những miếng sô cô la
h́nh trái tim
Nhưng đừng làm
tan nát trái tim tôi
Tôi không cần
đợi đến cái ngày
Đă được an
bài
Mới được
phép tỏ t́nh
Tự do dù
đă mất mát
Ít ra th́ tôi
cũng cố vớt vát
Một chút
tự do
Là tỏ cái
t́nh
Khi động
dục
Bất cứ
lúc nào
Bất cứ
ở đâu
Đêm hay ngày
Mưa hay
nắng
Dù nắng không
lâu
Dù mưa chóng
tạnh
Tôi có quyền
tỏ t́nh
Với bất
cứ ai
Dù chưa
chắc người đó yêu tôi
Tôi không tỏ
t́nh
Bằng quà
tặng
Dùng rồi
bỏ
Không dùng th́
bỏ
Hoặc cho
đi bán lại
Tôi tỏ t́nh
Bằng
mắt môi miệng lưỡi
Bằng tay chân
hạ bộ
Bằng
nhịp tim hơi thở
Bằng toàn
thân
Tôi tỏ
tỉnh bằng tôi
Tôi không tỏ
t́nh
Bằng
lời nói vu vơ
Mà bằng ngôn
ngữ cơ thể
Tôi tỏ t́nh
bằng năm giác quan
C̣n giác quan
thứ sáu
Chỉ là linh
tính về t́nh yêu
Linh tinh
Không có ǵ
đáng phải dông dài
Nếu như
ngày mười bốn tháng hai
Chỉ là
một ngày
Để
đùa cợt
Để nói
dối
Như ngày cá
tháng tư
Không có ǵ mà
người ta không thể nói dối
Không có ǵ
Kể cả
cái gọi là thiêng liêng
Mà người
ta không thể đem ra làm tṛ đùa
Người ta
phải kiếm cớ để cười
Khi quanh năm
đă khóc
Ngày
mười bốn tháng hai
Dù vui
Không vui
bằng ngày đầu tháng tư
Dù buồn
Không buồn
bằng ngày cuối tháng tư
14-02-2008
Đàn bầu
Dù bầu không
thương bí
Chung giàn như
chung giường
Đàn bà
cũng rên rỉ
Như đàn
bầu đáng thương
Khổ chủ
Làm thế nào
chung chạ
Đến
đầu bạc răng long
Cùng răng
giả tóc giả
Vú cũng
giả như mông
Tiến hóa
Trong thời
đại đồ đá
Trái tim c̣n
hồng hồng
Trái tim chưa
đen đúa
Trong thời ḱ
đồ đồng
Trong thời
đại đồ giả
Giả như
Tiên và Rồng
Th́ trái tim cha
chả
Giả như
vú và mông
Lê Vĩnh
Thọ