Cơi nhân giam
Lê Vĩnh Thọ
Nghe và thấy
Người đây cảnh
đấy tang thương
Những ǵ nghe thấy
đoạn trường khôn nguôi
Dở sống chết dở
khóc cười
Những ǵ nghe thấy càng
tơi tả ḷng
08-12-1979
Nguyễn Du và tôi
Rằng từ điên
đảo cơi trần
Nhân gian là cơi gian nhân hoành hành
Đoạn trường
vạn kiếp tân thanh
Tang thương không tiếng
không h́nh càng đau
Trăm năm bao cuộc bể
dâu
Ai đem máu lệ đổi
màu nước non
Đầu trâu mặt ngựa
nhơn nhơn
Dẫu lem bạch diện
chẳng sờn đan tâm
Khó ǵ bắt phải phong
trần
Ai cho ai cướp được
phần thanh cao
Rằng đang trong cuộc
bể dâu
Rộn ràng tiếng thú xôn xao
tiếng thù
Ta c̣n
lục bát Nguyễn Du
Một
đời vang vọng tiếng ru muôn đời
Ta c̣n bóng
dáng tuyệt vời
Bóng ta th́
cũng bóng người tiền thân
Rầng
tài mệnh bất tương thân
Cứ suy
vận mệnh đoán phần tài hoa
Kẻ gây
muôn sự - người ta
Cũng
đừng gán trách trời xa trời gần
Không
trời – ta cũng phong trần
Có
người – ta phải muôn phần truân chiên
Cơi
người chung đụng đảo điên
Cơi ta vô
thượng cơi riêng vô h́nh
Tài có hoa
tài có t́nh
Phải
chăng tai họa do ḿnh gây ra
Tài không
t́nh tài không hoa
Th́ tai
họa đến do ta hay trời
Không
trời – đổ lỗi cho ai
Trời
đui câm điếc dối người dễ tin
Bởi
người tâm địa đảo điên
Tài hoa
– tai họa gắn liền hại nhân
Làm
người có thế có thân
Ai thay ta
sống chết phần đời ta
Nhận
kèm tai họa – tài hoa
Chết
non thất thế sống già vong thân
Thân dù
đày đọa phong trần
Thanh cao
vẫn giữ trọn phần sắt son
Cô thân cô
thế cô hồn
C̣n hơn
sống chết một tuồng như nhau
Cần ǵ
gây cuộc bể dâu
Một
ngày đủ hứng trọn sầu trăm năm
Không trời
– không có thiên đàng
Không
người - địa ngục trần gian bất thành
T́nh nào
ấm giữa vô t́nh
Tâm nào
vẫn giữa vô minh rạng ngời
Hồng
trần băo táp khôn nguôi
Giày ṿ
đất nước dập vùi non sông
Tang
thương đến cả cơi ḷng
Hồn
người ô nhiễm bụi hồng xâm lăng
Dù cho băo
lụt hằng năm
Thiên tai
đâu khủng khiếp bằng nhân tai
Dời sao
đổi vật đợi ngày
Khỏi ai
định đoạt an bài đời ta
Sống là
sống những bất ngờ
Một
ngày đă lợm sống thừa trăm năm
11-1979
Kiều,
Từ Hải và Kim Trọng
1.
Và
đột nhiên gia biến
Dang dở
mối tư t́nh
Lọt vào
tay tên điếm
Chồng
ǵ Mă súc sinh
Gái thiên
hương quốc sắc
Vùi dập
tay ma cô
Làm sao toàn
thân xác
Trong nanh
vuốt Tú Bà
Khóa xuân
lầu Ngưng Bích
Đâu
ngờ gặp Sở Khanh
Lầm
chiêu bài giải phóng
Mắc
cạm bẩy lầu xanh
Tưởng
họ Thúc cứu tinh
Hào phóng mà
nhu nhược
Tưởng
thoát kiếp lầu xanh
Cam
phận hèn chẳng được
Đoạn
trường khi đoạn trường
Mà phải
đàn phải hát
Và
đoạn trường nào bằng
Phải
cười khi muốn khóc
Tay
Hoạn thư mưu chước
Đạo
diễn cảnh đoạn trường
Sắc tài
mà mệnh bạc
Lại
lưu lạc tha phương
Mă Giám Sinh
Bạc Hạnh
Tú Bà
rồi Bạc Bà
Vỏ
dưa tưởng đă tránh
Đâu
ngờ gặp vỏ dừa
Ôi hoa trôi
bèo dạt
Lầu
xanh lại lầu xanh
Địa
ngục quả có thật
Thân
phận người mong manh
Ân oán
trả ṣng phẳng
Nhờ
một tay anh hùng
Bọn
nanh hùm nọc rắn
Phải
nát thịt tan xương
Đoạn
trường bao năm tháng
Chỉ
một giờ vinh quang
2.
Và
đột nhiên quốc biến
Anh hùng
gặp gian hùng
Lầm
mưu Hồ Tôn Hiến
Chết
đứng giữa đường cùng
Đă
biết phận hàng thần
C̣n lầm
mưu ḥa giải
Sát nhân và
hiếp dâm
Chiến
thắng thật vĩ đại
Chính
nghĩa ở họ Hồ
Từ
Hải thua là giặc
Sống
cũng không tự do
Khi giang
sơn đă mất
Chết
độc lập tự do
Vẫn
chọc trời đạp đất
Lại hoa
trôi bèo giạt
Hạnh
phúc thật mong manh
Quyết
mượn gịng nước bạc
Kết
liễu chuỗi ngày xanh
3.
Và
đột nhiên vỡ mộng
Tang
thương Lăm Thúy hiên
Kẻ thiên
tài lạc lơng
Người
quốc sắc truân chiên
Hoa trôi
khắp mọi miền
Biết
t́m đâu thấy bóng
Ôi ván
đă đóng thuyền
Có gỡ
ra cũng hỏng
Đau
đớn khi người t́nh
Lọt vào
tay kẻ khác
Khi hoa
sắp ĺa cành
Tiếc
không kịp cứu vớt
Đau
đớn khi người t́nh
Lọt vào
tay gian ác
Như
chính trái tim ḿnh
Bị
bạo tàn bóp nát
Tiếc
hận ngút trời xanh
Lẽ nào
đành bất lực
Quyết
dành trọn một đời
T́m
người t́nh lư tưởng
Đă
thề thốt một lời
Mà
để nàng vất vưởng
Hoa dù
đă lạc loài
Tang tóc
tơ vương vướng
25-04-1976
Nghệ
thuật và nhân sinh
Người
lắng nghe chim hót
Chim
chẳng hót v́ ai
Người
ngắm hoa tươi tốt
Hoa
chẳng nở v́ người
Kinh ḱ
Kinh ḱ treo
cờ đỏ
Rũ
rượi như cờ tang
Em bế
môn pḥng thủ
Đêm
nguyệt thực hồng hoang
Máu vẫn
âm thầm đổ
Trên cờ
trắng quy hàng
Lăng
mộ
Cong như
sơn đáng mộ
Buồi mà
giáng đáng lăng
Dù hỉ
nộ ái ố
Thơ và
nhạc hai thằng
Cũi
người ta
(khởi
thảo một trường thiên)
Trăm
năm trong cũi người ta
Chính tà
tả hữu khéo là giống nhau
Trải
qua công cuộc bể dâu
Người
ngợm giở giói ngựa trâu giở tṛ
Vẫy vùng trong cũi tự do
Trong lồng hạnh phúc trong ḷ
sát sinh
Mạt thế thái tận nhân
t́nh
Nhân dân xơ xác triều đ́nh
tả tơi
Người như mọi
mọi như người
Phân tranh là lẽ sống
thời tranh phân
Ngu dân chủ bá chủ dân
Nhân gian mông muội gian nhân hoành
hành
Văn hủ hóa văn u minh
Tàng kinh sách nhiễu xuất tinh
hoa hèn
Tư tưởng tượng
chí nhỏ nhen
Nước nhà nhà nước
lem nhem nhập nhằng
Thiên đàng điếm bồng
lai căng
Hư văn chương
chướng ngụy văn bằng thừa
Tham nhũng nhiễu thanh
lọc lừa
Ngôn hành bất nhất ngôn
từ bất minh
Nhà văn hóa nhà vệ sinh
Nhà ḿnh tang tóc cửa ḿnh tang
thương
Rằng năm Nhật chiếm
Đông Dương
Bắc
Cái trôn nhà Ngô
Tặng
Trần Lệ Xuân
Con đàn bà gấu ó
Thành đệ nhất phu nhân
Đái không qua ngọn cỏ
Cao hơn đầu nhân dân
Em bé quàng khăn đỏ
Em quàng khăn đỏ ngây
thơ
Nào hay chó sói ŕnh chờ đâu
đây
Em quàng khăn đỏ thơ
ngây
Nào hay chó sói đâu đây ŕnh
chờ
Giới thiệu Phan Kim
Thịnh
Tặng
Luân Hoán
Và
Chu Trầm Nguyên Minh
Chỉ có ba thằng viết
Chệnh choạng khiêng quan tài
Một thằng không như
chết
Bạn bè c̣n mấy ai
Trăm hoa bị tiêu diệt
Văn học c̣n mấy tay
Ta với ta bất diệt
Tao với tao hay mày
23-01-2013
Độc thân
Thú thật với em ta chưa
có vợ
Chưa có người t́nh
chưa có ư trung nhân
Chỉ có một bà cùng ta chung chạ
Sống với ta có lẽ chung thân
Lễ hội
Tha hồ khói và bụi
Xả láng rác và phân
Màu mè và inh
ỏi
Ma quỷ giễu thánh thần
H́nh thù t́nh yêu
H́nh thù con và cái
Là chân dung t́nh yêu
Những t́nh khúc lải nhải
Những khúc t́nh yếu x́u
Đồng bào
Đổi đời như
tận thế
Đă ráo máng cạn tàu
Ma quỷ không kinh dị
Táng tận như đồng
bào
Tào lao
Thần tượng đất
đổ bể
Tượng thần đá
lật nhào
Bệ hạ bị hạ
bệ
Như Thượng Đế
tào lao
Tôi tớ
Cái trôn xấc xược trên
ngai
Lưng khom đầu cúi tay sai đời đời
Chí làm trâu chí làm trời
Làm trai như tớ làm
người như tôi
Từ Bắc vô
Trai Bắc Cạn gái Cái Vồn
Người
Đất mất nước
quê mất hương
Nước
non ai bán ai nhường cho ai
Sinh sự
V́ cái
trứng của mẹ
Con tinh
trùng của cha
V́ cái
trứng của vợ
Con tinh
trùng của ta
Người
và trời sinh sự
Y như
chó và gà
Quần
thoa quần thảo
Tặng Út Tịch
Để đái cao
hơn cỏ
Phải
leo lên ngọn dừa
Đàn ông
đứng dưới ngó
Một
cảnh tượng nên thơ
Rách
quần cũng bắt cọp
Tống
vào hang âm thần
Giặc
đến nhà th́ bóp
C̣n
chăng cái lai quần
Cuộc
t́nh người
Tặng Chu Trầm Nguyên Minh
Bạn
gởi mấy chục bản
Tập
thơ Cuộc T́nh Người
Xin lỗi
tôi không bán
Chỉ
phát như tờ rơi
Cuộc
t́nh người lỡ bước
Qua
những cuộc bể dâu
Cuộc
cờ không c̣n nước
Cuộc
t́nh chẳng đến đâu
Cơi
người ta thưa thớt
Đầy
mặt ngựa đầu trâu
Cuộc
t́nh người sống sót
Không ngóc
nổi qui đầu
Vô vi
xứ
Cỏ cây
vô chính phủ
Sống
ngoài vườn quốc gia
Chung
đụng với dă thú
Thọ
hơn với người ta
Chọn
mặt gởi t́nh
Tặng Đặng Châu Long
T́nh
bạn như đôi lứa
Cũng
duyên nợ ba sinh
Chép thơ
như chép sử
Gửi
thơ như gửi t́nh
Bạn thù
tạc dạ
Nàng thơ
là nhân ngăi
Con thơ
không khai sinh
Các bạn
hiền mà dại
Nhận
trách nhiệm về ḿnh
Một
thằng vô tích sự
Vẫn
tự hào là người
Các bạn
đă lịch sự
Làm
lịch sử thay tôi
Của tin
là của qui
Hăy giữ
ngọc ǵn vàng
Dù ngọc
vàng không quí
Bằng
chút nghĩa cũ càng
Th́ ra ḿnh
đang sống
Trong cơi
không người ta
Cơi nào không
là mộng
Cứ coi
mộng như là...
Tan như
khói thuốc
Những
buổi sớm mai một
Như
những chiều tà tà
Khôn ngoan
hay dại dột
Tự tay
đốt đời ta
Nhân
họa
Hút một
ngày hai gói
Mà vẫn
chưa ung thư
Sẽ ung
thư v́ khói
Công
nghiệp chướng sờ sờ
Làm t́nh th́
mang tội
Làm tội
th́ nhởn nhơ
Bọn yêu
nước giở giói
Lũ
thương ṇi vét vơ
Chữ
phúc
Hạnh
phúc nếu dễ có
Th́ ai chúc
ai cầu
Mua chữ
phúc không khó
Mua
hạnh phúc ở đâu
Đổi
đời
Hiền
nhân th́ xiềng xích
Ác thú không
xích xiềng
Thánh
thần th́ tịch mịch
Ma quỉ
th́ huyên thiên
Đời
thơ
Thơ dù
cần ăn ở
Không ăn
xổi ở th́
Không ăn
theo ở đợ
Và không làm
cu li
Sống
chết như thơ
Thơ
không phải đĩ rạc
Cũng
không phải quan thầy
Thà nằm
trong nhà xác
Hơn
trong lăng phơi thây
Tiếc
nuối
Hôm nay
ngồi tiếc hôm qua
Hôm qua
ngồi tiếc, xót xa hôm nào
Ngày mai
ngồi tiếc hôm nao
Hồng
hào địa ngục xanh xao thiên đàng
Thiên
thư
Tặng Phạm Thiên Thư
Đồ chơi hay
đồng nát
Có ǵ trong
sách trời
Giở tṛ
Tiếu liệu pháp
Mà dở
khóc dở cười
Phạm
thiên th́ không nhát
Nhát xúc
phạm con trời
Thiên
thư cũng mục nát
Tṛ
cười của đười ươi
----------------------------------------
*TỪ ĐIỂN
CƯỜI-TIẾU LIỆU PHÁP, tác phẩm của Phạm
Thiên Thư xuất bản 2012
Bà tám tháng
ba
Khiếp
đảm đang phụ nữ
Đă một
đời ối a
Muốn
trên dưới sấp ngửa
Cần ǵ
ngày làm bà
Phi pháp
Luật
sai thi hành đúng
Luật
đúng thi hành sai
Luật
pháp th́ vô dụng
Mọi
sự đă an bài
Bức
tranh quê
Tặng Lê Tất Điều
Núi phá và
sông lấp
Sông núi
cũng như người
Dù không mù
hai mắt
Vẫn
đêm dài một đời
Ám ảnh
Sợ
mặt lạ mặt nạ
Sợ
cả khuôn mặt quen
Sợ nghe
tiếng gơ cửa
Và sợ
lời ban khen
Thuế
thân
Một
thân trăm thứ thuế
Trăm dâu
đổ đấu tằm
Củ cà
rốt vạn tuế
Thân con
lừa muôn năm
Cam
chịu đựng
Bạn
đời bất đắc dĩ
Ai chịu
đựng chung thân
Bầu
lầm Tổng Thống Mỹ
Chỉ
chịu đựng bốn năm
Không
bầu cũng bị trị
Ai chịu
đựng muôn năm
Tế
sống thằng buồi
Làm bồi
không được việc
Dễ
mất ḷng các o
Mày
sống mà như chết
Trống
mà chẳng ra tṛ
Xưa dù
không oanh liệt
Không
đến nỗi co ro
Anh hùng
cũng thua thiệt
Liệt
sĩ chẳng nhằm nḥ
Không ngóc
đầu hăng tiết
Mà ủ
rũ buồn so
Mày
sống thật tội nghiệp
Mà chết
chẳng hay ho
Rủi hay
may đâu biết
Hết ḷn
trôn đút ḷ
Có một
người ở G̣ Công
Tạ t́nh ông Lê văn Triệu
Từ
phương xa ông đến
Đất
ấy vẫn c̣n người
Dù không
muốn hiện diện
Đời cũng đă
có tôi
Ông
đến khi nắng xế
Đời
ta cũng xế chiều
Không có ǵ
quá trễ
Khi c̣n chút
thương yêu
Dù chưa
từng gặp gỡ
Nhưng
thanh khí xưa nay
Ông
đến như quá khứ
Rực
rỡ hơn tương lai
Nhiều
điều không kịp nói
Dù ta
mới gặp nhau
Tên ông tôi
quên hỏi
T́nh ông tôi
khắc sâu
Bài thơ
Cao Bá Quát
Cách đây
mấy mươi năm
Tôi
viết như tự thuật
Ông
đọc như tri âm
Thơ tôi
ông c̣n giữ
Nghĩa là
tâm hồn tôi
Vẫn c̣n
được lưu trữ
Trong tim
một con người
Trong
số tạp chí cũ
Thơ
đó mới muôn đời
Tôi chỉ
là một nửa
Ông là
một nửa tôi
Tôi không
ngờ đâu đó
C̣n một
người như ông
Mong manh
hơn cây cỏ
Vững
bền hơn núi sông
Ông và tôi
lạc lơng
Giữa
cơi dương như âm
Hai cô
hồn chỉ sống
Nhờ
một chút t́nh thâm
Giữa
cơi đời trống rỗng
Có ông
để tự hào
Quê
hương thiếu đất sống
Th́ ḿnh
sống trong nhau
Ông chính là
kỉ niệm
Sống
sót giữa điêu tàn
Đâu
ngờ không t́m kiếm
Mà gặp
người nhân gian
Họ
mưu đồ chính trị
Ta bàn
chuyện thơ văn
Làm sao không
khinh bỉ
Loạn
thế và gian nhân
Ông
đến như phần thưởng
Cao quí
nhất trên đời
Tôi càng thêm
tin tưởng
Đời không
chỉ có tôi
Cảm
ơn ông đă đến
Như
ngọn đuốc trong đêm
Khi
đời không có điện
Càng
rực sáng trái tim
Mái
đầu dù đă bạc
Tâm hồn
ta vẫn xanh
Mặc cho
đời đổi khác
Ḿnh
vẫn cứ là ḿnh
Ông và tôi
chưa gặp
Mà ông
vẫn nhớ tôi
Nay th́
đă giáp mặt
Nỗi
nhớ phải nhân đôi
Ong gây ra
nỗi nhớ
Đầu
sông và cuối sông
Tiễn
ông chưa đến cửa
Đă mong
dịp trùng phùng
H́nh như
tôi lưu luyến
Và h́nh
như bâng khuâng
T́nh
cảm ấy chỉ đến
Khi xa cách
t́nh nhân
Nay dù không
c̣n trẻ
Không
cần hẹn kiếp sau
Chỉ
mong ông c̣n khỏe
Để
ta c̣n gặp nhau
Khi tri âm
đă chết
Th́ kẻ
sĩ đập đàn
Người
như ông chưa hết
Thơ tôi
c̣n dọc ngang
Đời
th́ vẫn tăm tối
Ḷng
người như gươm đao
Chính
thơ là mai mối
Đưa ta
đến gần nhau
Có thơ
dù không rượu
Mà câu
chuyện vẫn nồng
Người
hiền rất hi hữu
May c̣n tôi
với ông
Ngày gặp Ông :
08-12-1992
Tấm
ḷng không thể là vàng
Tặng
Phan nhật Nam
Nửa
đêm bạn đến mượn tiền
Tiếc
rằng chỉ có trái tim cũ càng
Có ḷng dù
chẳng có vàng
Ngàn vàng dù
chẳng sánh ngang tấm ḷng
Không buồn tay
trắng long đong
Buồn v́ để bạn tay không ra về
Tôi th́ nặng nợ thê nhi
Bạn như chim ngóng chờ
khi sổ lồng
Không vàng không bạc không
đồng
Có tim chưa
đủ làm chồng làm cha
Tiệm cầm đồ
cũng chẳng ưa
Trái tim là
một đồ thừa vô duyên
Bạn về tôi ngủ không yên
Phải chi ta biết làm
tiền giúp nhau
04-12-1992
Bùng nổ
Sự sống thật ḱ lạ
Xuất phát từ tử cung
Con trùng tinh đáng sợ
Chính là con tinh trùng
Dân số càng bùng nổ
Th́ yêu quái càng đông
Trời và người
Nhàn cư vi
bất thiện
Thượng Đế tạo ra người
Và con người hănh diện
Phạm tội ác tày trời
Bầu cử
Bọn dê nai chồn thỏ
Khi lưỡng hổ tranh hùng
Sẽ chọn ai làm chủ
Để trọn đời
thủy chung
Chim, hoa và người
Tự nhiên chim kêu hót
Tự nhiên hoa ra hoa
Mà người th́ luồn
lọt
Nịnh hót và ba hoa
Về nhà mà chơi
Thấy toàn cảnh gai mắt
Nghe toàn điều chướng
tai
Thà về nhà vọc cặc
Ṭm tem và
lai rai
B́nh tây du
kí
Dù dông dài
nhảm nhí
Và rập
khuôn rất nhàm
Phí th́
giờ giải trí
Mà có
điều đáng bàn
Chỉ là
tên nô lệ
Dù mang
tiếng dân công
Công lao
chẳng đáng kể
Sa Tăng
gồng gánh gồng
Trư Bát
Giới có lư
Là con lợn
có ḷng
Thích cao
lương mỹ vị
Và khoái vú
đùi mông
Thịt
Tam Tạng vô vị
Mà yêu quái
thích xơi
Tam
Tạng ngu hết ư
Tưởng
yêu quái là người
Đại
Thánh vẫn là khỉ
Dù mắt
sáng hơn trời
Tề
Thiên cũng bị trị
Trong bàn tay
Như Lai
V́ chiêu bài
độ thế
Mà ngựa
khổ như người
Dân dù có
kinh kệ
Vẫn
điêu đứng muôn đời
Sợ
Tề Thiên đại náo
Áp
đặt ṿng kim cô
Sợ nhân
tài ngông ngạo
Và sợ
dân không ngu
Bọn yêu
quái như giặc
Nằm
vùng quấy nhân gian
Thế
thiên hành đạo tặc
Luân phiên
làm vua quan
Được
bao che ủng hộ
Yêu quái càng
thị uy
Dù lâm nguy
tận số
Được
bảo lănh độ tŕ
Được
về trời dạy dỗ
Cải
tạo thành chỉ huy
Xử lư
nội hạ bộ
Kỉ
luật rất li ḱ
Yêu quái càng
vĩ đại
Càng
phải được hoan hô
Phải
yêu quí yêu quái
Và tôn
trọng côn đồ
Ngôi sao
chiếu mệnh
Đất
này bị quỉ ám
Không
phải bị bóng đè
Trắng
trợn cách lấy mạng
Một
hung tinh ba que
Cờ
đang dở cuộc
Cờ
mất nước
Nước
trở cờ
Được
ngang ngược
Thua xác
xơ
Nhà là
nước
Nước
là nhà
Vua như
giặc
Chính
như tà
Nhân sinh
Trong a có ối
Trong ối có a
Trong sáng có tối
Trong người có ma
Trong thơm
có thối
Trong chính có tà
Trong t́nh có tội
Vừa
ối vừa a
Con cái
Không
cốt cán vô sản
Khi
của quí vẫn c̣n
Th́
đời vẫn khốn nạn
V́ có
cái và con
Ma xó
Tránh
né những cái vỏ
Vỏ
dưa và vỏ dừa
Ru rú
như ma xó
Hơn
nửa đời sống thừa
Nụ
hôn tử thần
Đầu
môi chót lưỡi ngọt
Như
mật ngọt chết người
Thi
đua yêu nước bọt
Trên
chót lưỡi đầu môi
Thăm
thú
Miền
Trung miền Bắc có lăng
Miền
Nam chỉ có Cái Răng Cái Vồn(*)
Lăng
nhăng chẳng đáng bảo tồn
Thà
lăng nhăng với cái trôn lằng nhằng
-----------------------
(*) 2 Địa danh
ở Tiền Giang và Cần Thơ
Hiểm
họa
Da
đen da trắng da vàng
Bao b́
bưng bít ruột gan màu ǵ
Đồng
bào đồng chủng hiểm nguy
Nồi
da xáo thịt trị v́ thẳng tay
Đám
đông đáng sợ
Thèm cô
đơn cô độc
Giữa
tập thể bầy đàn
Ai
cần cái hạnh phúc
Của gia súc bất an
Con lai
Ngựa và lừa nhăng nhít
Đẻ đái ra con la
Rồng tiên giao cấu kết
Không đẻ ra người ta
Bôi bác
Ai mà dám bôi bác
Bác mà ai dám bôi
Miệng lưỡi lê giáo mác
Tâm địa đạo suy
đồi
Nhà và nước
Nhà nước nhà là nước
Nước nhà nước là nhà
Cái gọi
là Tổ Quốc
Là ta là
của ta
Tận
thế là tin mừng
Con
người loài ăn hại
Tàn phá
sản thế gian
Khi không c̣n
nhân loại
Trần
thế mới b́nh an
Tận
nhân t́nh thế thái
Vạn
vật đều hân hoan
Ối a
Ối
và a giao phối
Ối
a cơi người ta
Thiên
Đường a mà ối
Địa
ngục ối mà a
Nhân
quả báo
Thế
thiên hành đạo tặc
Rút
ruột mẹ thiên nhiên
Hủy
hoại dung nhan sắc
Công
nghiệp chướng đảo điên
Bầy
con hoang rắn mặt
Quả
báo ứng nhăn tiền
Túi
khôn
Một
đời dù từng trải
Vẫn
ṃ t́m túi khôn
Cái túi
khôn không đáy
Chẳng
khác ǵ cái trôn
Nói
với chiếc Honda cũ của tôi
Phần
tao ba bốn lít bia
C̣n
thừa một lít xăng kia cho mầy
Xăng
th́ thành khói thành mây
Bia
thành nước tưới cỏ cây ven đường
Thân
mầy đầy những vết thương
Tim tao
là cơi đoạn trường xưa nay
Lỡ
sinh và sống ở đây
Th́
tiêu cho hết đời mầy ngựa ơi
Bugi
c̣n lửa c̣n chơi
Động
cơ dù tắt tiếng cười c̣n vang
Nh́n
đời
Nh́n
bằng con mắt tinh đời
Cơi
người ta rất hiếm người như ta
Nh́n bằng con mắt thứ ba
Cơi
người ta cơi nhiều ma hơn người
Dài và
ngắn
Thơ dài
như đất nước
Đủ
hành lạc hành h́nh
Thơ ngắn
như dương vật
Đủ
làm tội làm t́nh
Tới
bến
Tặng Hoàng Anh
Nhân
kiệt quệ say xỉn
Ngă gục
tại nhà ḿnh
May
thuyền ch́m tại bến
Có bến
để mà ch́m
Lí Bạch
lí tưởng bở
Ôm trăng
chết hồ đồ
Không trôi
sông lạc chợ
Có bến
đợi tửu đồ
Cuộc
sống sót dang dở
Không hồ
hởi hỡi hồ
Nhà ḿnh ḿnh
tạm ở
Cửa
ḿnh ḿnh tạm vô
Thuyền
ch́m tại bến đỗ
Chẳng
biết đâu là bờ
Cương
trực
Ai
cương trực dám nói lên sự thực
Nghiệm
bằng tay bằng mắt tỏ tường
Con
người mà thua xa con cặc
Ḷng chân
thành lộ qua tính nhu cương
Cấp
cứu tinh
Xanh
những màu hy vọng
Ngưng
bích và thanh lâu
Ưu tú bà
chủ động
Mă súc sinh
công đầu
Cấp
cứu tinh lật lọng
Vênh
mặt ngựa đầu trâu
Sở
khanh tướng giải phóng
Xanh
những màu bể dâu
Người Mỹ có tim
Tặng
Ed Henry
Bạn biết tôi đói sách
Đói tự do đói t́nh
Mà vẫn thơm
vẫn sạch
May mắn không “hi sinh”
Vẫn hi sinh mất mát
Để ḿnh c̣n là ḿnh
Chiến trường xưa lá
rách
Lá lành cựu chiến binh
Rối loạn
Họ vẫn sống hạnh
phúc
Khi rối loạn cương
thường
Mà trăn
trở bức xúc
Khi rối loạn cương
dương
Trăm năm khờ dại
Vẫn vùi đầu vục
mặt
Vẫn nhẫn nhục ḷn trôn
Sướng cu mà mù mắt
Qui đầu sỏ mất khôn
Thời thế
Tặng
Ngô Th́ Nhậm
Thế xuân thu
chiến quốc
Không nhất thiết xu thời
Công hầu khanh tướng
cướp
Bầy tôi tớ theo
đuôi
Động viên
Hi sinh đừng ấm ức
Chúa c̣n bị đóng đinh
Cố chịu đựng
chịu đực
Như âm đạo đức
kinh
Bất nhất
Con tim c̣n mánh
khóe
Mà con chim xụi lơ
C̣n t́nh mà chẳng lẽ
Chỉ nói và làm thơ
Playboy
Tôi cùng trời đất
sống
Không thờ ai như thần
Để vách tường
đỡ trống
Treo h́nh gái khỏa thân
Số đỏ số đen
Bọn mặt mo mặt mẹt
Lũ mặt ngựa
đầu trâu
Quân mặt dày mày dạn
Đang cưỡi cổ đè
đầu
Mặt trái xoan biến dạng
Mặt chữ điền
bể dâu
Ruộng đất nước
vận hạn
Tấc vàng đi về đâu
Khô heo hon thốn thổ
Ủ rũ
rượi qui đầu
Văn miếu cô hồn
Tặng
Quán Văn
Những cô hồn khắc
khoải
Co cụm tại quán văn
Quán không rượu không gái
Văn cô thế cô thân
Thân chim lồng cá chậu
Hồn lưu thủy hành vân
Mơ đất lành chim
đậu
Nhất thốn thổ chung thân
Con voi và tôi
Đoán ṃ và nói bậy
Vẫn múa mép khua môi
Bọn mù làm sao thấy
Một con voi như tôi
Ân oán
Tặng
Luân Hoán và Đặng Châu Long
Tưởng bạn bè tốt
bụng
Ướp xác hay phơi thây
Bêu đầu trước công
chúng
Vinh nhục cũng phây phây
Mất gốc
Bởi rồng cẩu hợp
với tiên
Sinh ra quái vật đảo
điên cuộc đời
Một trăm cái trứng
trời ơi
Làm sao nở được
một người như ta
Giật ḿnh
Vẫn buồn những lúc
tưởng vui
Vẫn cười những lúc
ngậm ngùi xót xa
Giật ḿnh đời đă
xế tà
Đâu ngờ ḿnh đă sống
thừa quá dai
Lê Vĩnh Thọ