Ngó Lại Thời
Cầm
Súng
Luân Hoán
khác nhiều bạn hào hùng
khí khái
coi rất thường tính mạng bản thân
ta vốn là trân châu
của mẹ
nên quyết tâm giữ tốt
xác phàm
khi tự nguyện chọn đi đánh giặc
chẳng phải vì chính nghĩa
cao xa
cầm cây súng
không là chọn nghiệp
nhưng thấy vui góp sức
gọi là
trong ta vốn
có nhiều trái ngược
nhưng tựu trung ta vẫn
là ta
lúc khiêm nhường
đôi khi cao ngạo
cặp nách theo
ích kỷ hào hoa
không khởi từ binh nhì
binh nhất
không vinh thăng
giữa trận oai hùng
ta tích cực
đi liền tiêu cực
đề huề ba bốn thói
trộn chung
mặc áo lính
ắt nên cầm súng
súng trong tay
phải dự hành quân
ta nhiều lúc vô cùng
can đảm
một đôi lần khó giữ
cơn run
điều may mắn thường thường
chiến thắng
đột kích lai
rai, đánh đấm qui mô
cuộc đụng độ như chơi cờ gánh
một món chơi
ta vốn cao cờ
đầu đời lính đương nhiên được bắn
vào bụi bờ cây lá
linh tinh
thời gian đó
quả là hơi ngắn
khi chỉ xài loại súng carbine
không khinh địch,
màu mè chút
ít
treo bên hông
lủng lẳng khẩu colt
trung đội trưởng bộ binh chí mén
ngó sơ qua bộ vó tạm
ngon
colt 45 chỉ mang làm cảnh
có rút ra
cũng chỉ cầm chơi
dù khóa an toàn
luôn mở sẵn
đạn trên nòng
ngủ gục khơi khơi
rất may có lính
đầy gan dạ
những Nặc, Bưng, Tý, Dớp, Lòn, Sun...
những tên gọi
thiếu phần hoa mỹ
nhưng chân tâm
lại đẹp vô cùng
tình đồng đội đúng là số một
tình thầy trò thân mật
tự nhiên
giữa mặt trận đẹp hơn hậu cứ
tình người tăng đôi chút uy quyền
nương những tiếng “sát” hô hùng dũng
cùng xung phong
hết biết sợ gì
nói thiệt, xáp lá cà
chắc chết
sức vóc ta
bẹp dí tức thì
chiến lợi phẩm thu về đều đặn
khi AK khi lựu
đạn chày
khi chỉ một lá thư
thương nhớ
lạc dòng, sai
chính tả hay hay
ta giữ chơi thư tình kẻ lạ
hà cớ chi cứ thích xem hoài
tình mộc mạc sao thân
quen quá
hay chính ta thương
gởi về ai
người chỉ huy thật tình sung sướng
bàn tay không
có số sát quân
ta ba năm
dẫn đầu đấm đá
không khinh binh
nát áo tơi
quần
có dính đạn
cũng toàn nhè nhẹ
y như là cấp
phép sinh con
trong những lúc tạm ngưng
bầu gánh
nhiều đứa con ta mất linh
hồn
ta lính chiến
trông như lính cảnh
ống tong teo khó đuổi nổi ruồi
vẫn nổi xùng những khi chạm nọc
và tức thì trở thành
điếc đui
kể thành tích
nghĩa là khoe mẻ
ừ, chả sao những
mẩu chuyện vui
nhớ Trà Bồng,
Tam Quan quá đỗi
những nơi từng vừa đánh vừa chơi
chuyện đánh giặc trăm lần như một
dù mỗi lần biến hóa khác nhau
vết thương huy chương liền một mạch
kết thúc mở
ra những khởi đầu
mục tiêu chiếm
rồi mai trả lại
máu đổ giây chuyền ngấm đất đen
quê hương ra sao chưa
cảm nhận
vùi thây đồng
bào xác anh
em
núi sông có
tăng lên vẻ đẹp
nhờ máu xác
người bón xuống chăng
một chút tình
ta thơm hương đất ?
hay... không sao, lòng
đã thăng bằng
lặng ngó lại
thời ta cầm súng
buồn vui lẫn
lộn cứ như là
đã chết lâu năm vừa
sống dậy
quơ cây súng
ngắn bắn gian tà
Luân Hoán
(Ngao Du Cùng Vũ Khí)