Binh Nghiệp
Luân Hoán
thời
gối-súng-tìm-thơ dài
hay ngắn
gần ba năm
trời ngun ngút mù sương
có gọi được chăng một đời binh nghiệp
dù đủ, thơ, máu, nước mắt, vết thương ?
rời quân trường,
có mươi lần đã bắn
con cu gù, mương cá, trái cây
xanh
buồn mấy bữa khi hạ
con rắn lục
trên đồi Văn Bân một
sáng lạnh tanh
vạn vật như người, giàu tình ân
oán
rắn trả thù nên ta
dính chấu liền ?
may chỉ trầy da mà chưa
tróc vảy
về trả bài xong, vào
lội liên miên
cái nghiệp hành quân có
vui có khổ
phục kích, mở
đường, đổ
bộ, xung phong...
chẳng khác gì
nhau sống đời tác chiến
Biệt
Động, Nhảy
Dù, Hắc Báo, Bộ Binh...
trách nhiệm giữ nhà chia
đều binh chủng
danh dự quê hương từ mỗi chính mình
trong đoàn hùng quân, ta
dòng chủ lực
thanh toán, truy
lùng, bình định, cầm chân...
màu áo ô liu
hương bùn mùi đất
nắng phơi ruộng khô, mưa thấm lưng rừng
tuy không nói
ra nhưng ta hãnh diện
đã có chút
gì đích thực con trai
quân sử không tên, chìm
vào quên lãng
một chặng đời thơm suốt cả đời dài
trời đã thương
tình khi cho ngã ngựa
sứt mẻ xiú xiu quả
thật may rồi
giữ được trái tim dưỡng
nuôi trí óc
dẫu rất bọt bèo cà
nhắc cuộc chơi
ngồi nhớ dông dông ba
đồng bảy đổi
đời binh nghiệp
mình đóng dấu trên thân
cái triện lâu ngày thâm
màu máu đỏ
cõi buồn hư vô thiếp
dưới khoảng
chân
Luân Hoán
(Ngao Du
Cùng Vũ Khí)