Ng Vơng

Luân Hoán

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

poncho phủ trên vơng-dù

nằm nghe mưa hát lu thâu đêm

chập chờn ác mộng cùng em

thay phiên nhau đến kề bên bềnh bồng

 

co người theo dáng con tôm

chân giày đầu như gông với xiềng

lạ lùng vẫn thích nằm nghiêng

trái phải đổi thế liên miên rần

 

mon men mưa thấm dần dần

từ ngực xuống bụng vào quần lạnh lưng

mùi hương cỏ dại tưởng chừng

bay thơm làm chợt nhớ nhung bất ngờ

 

giữa khuya nghiêm chỉnh chào cờ

buồn tay phá hỏng giấc nhẹ nhàng

mưa đầy ngọn phủ vườn hoang

nằm trong vơng ướt nhớ toàn chuyện vui

 

giấu bàn tay giữa hai đùi

nghe trời nghe đất tỉnh người hẳn ra

không tin ma ma

lấp đâu đó hại ta bất ngờ

 

poncho, ngó vẩn

một đầu nón sắt vật vờ chênh vênh

nhớ ra, tính nhát của ḿnh

thường cho lính gác sát bên vơng nằm

 

đêm sâu hoáy chẳng yên tâm

che đèn bấm bước âm thầm ṿng đai

mưa đêm vẫn hát khoan thai

nhớ lung tung, biết ai nhớ ḿnh ?

 

Luân Hoán

(Ngao Du Cùng Khí)