Lên Núi

Luân Hoán

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

lâm tu luyện xong rồi

mang gói xuống núi giúp đời múa may

ta sau chín tháng tròn đầy

sãi chân lên nuí sờ mây ngắm rừng

 

mây bay lững thững từng chùm

trắng nõn như dải thắt lưng nòi tình

cánh rừng không chịu làm thinh

cả trăm thứ tiếng cung nghinh vui đùa

 

ta thành ngay một ông vua

ngồi trên ngai đá gió lùa bốn bên

tưởng tượng đang mặt em

nghe dòng máutrong tim lưu hành

 

nhẹ tay vuốt chiếc xanh

thương yêu tràn giấc mộng lành giữa trưa

trời dẫu rộng cũng chẳng vừa

đựng lòng ta hóa nắng mưa theo đời

 

lên rừng, dụi mắt thảnh thơi

cái tâm bụi bám bỗng rơi tức thì

cho táy máy chuyện chi

nỗi lo cái sợ khó đì được ta

 

Luân Hoán

(Ngao Du Cùng Khí)