Trăng Đêm Xóm Ngọc Điền
Luân Hoán
ứng chiến sư đoàn, lòng thầm nghĩ
đêm nằm tròn giấc, mộng bình an
trong hiên, người
nhường cho chiếc chõng
mùi tre hương
chiếu quyện nhẹ nhàng
tay gác trán
nghe vang tiếng dế
nỉ non âu yếm
ngợi ca tình
nước sông Trà
Khúc lần theo gió
mát lạnh hơi ai phà
gáy mình
lính bố trí quanh khu
vườn rộng
mơ hồ nghe giọng hát Hoàng Oanh
“anh
đi chiến dịch...” bi
hùng quá
giòng nhạc trôi cùng ánh
mắt xanh
chưa quá nửa
đêm trăng phơi phới
vườn cây tình
tự thở bên nhau
nhìn dòng trăng
sáng tràn ngọn lá
dồn hết bâng khuâng lót
gối đầu
đang nghĩ về em, lòng
sao lạ
nhìn trăng chợt nhớ tướng Đặng
Dung
đầm đìa hương nguyệt lưng đầu bạc
hương kiếm mài thơm chí
anh hùng
khẩu súng còn
trên dây nịt đạn
nằm đây chưa chắc đã an toàn
mỗi thước quê tình đầy
bất trắc
thòng chân e đã
gặp suối vàng
tướng tá trong
kia đang uống rượu
nhảy đầm, ân ái hay nằm
lo ?
một khoảng chõng tre chân
duỗi thẳng
đụng vào nỗi
nhớ chảy như thơ
Luân Hoán
(Ngao Du Cùng Vũ Khí)