Cấp Trên Tôi
Luân Hoán
sắp theo hệ
thống quân giai
cấp trên tôi,
vẫn nhớ hoài chưa quên
nhắc lại không cần gọi tên
vẫn như đang ở kề bên từng người:
1.
ông đại đội trưởng nhỏ người
nhanh nhẹn nho nhă nói
cười hồn nhiên
trên trán có
khắc chữ hiền
nằm bên núi
Ngự gắn liền sông Hương
điềm đạm thân mật khiêm nhường
giọng trầm bổng thiệt du dương xuề x̣a
đón tôi về,
ngồi khề khà
khói basto quyện
khói trà thong dong
trộng hơn tôi một vài
năm
chững chạc xứng đáng ông anh cận
kề
ông thường bực tôi đi,
về
tùy hứng nhưng chẳng chửi thề vài câu
2.
vị tiểu đoàn trưởng của tôi
lùi xùi bợm
trợn đậm người khó chơi
khi tôi tŕnh
diện, ông ngồi
uống trà, mặt
lạnh, rung đùi, tỉnh bơ
mặc tôi nghiêm
chỉnh đứng
chào
phập phồng như gái mới
vào làm dâu
nổi xùng trong
bụng lầu bầu
rủa thầm vớ vớn vài câu ác
mồm
về sau mới
biết đại bàng
thẳng thắn, bộc trực, ngang ngang nhưng
hiền
tôi h́nh như
được ưu
tiên
trễ phép nhiều
bận mắt nghiêm, mắt cười
3.
ông trung đoàn
trưởng của
tôi
gốc nam cao
ráo sáng người đẹp trai
phong thái khuôn
mặt rất oai
quanh năm nón sắt lưng
gài súng colt
một lần tôi khá sảng
hồn
ông gọi hỏi tội thả “con” đứng đường
cũng nhờ giả bộ dễ thương
ông tha, ra
lệnh mở đường Chu Lai
thoát tội, tôi nốc vài
chai
với dĩa ḅ tái, vươn
vai tỉnh người
4.
ông sư đoàn
trưởng của
tôi
xuất thân thiết
giáp mũ nồi màu đen
mặt ông lính
tráng đều quen
nhưng ít ai
dễ mon men đến gần
tôi chưa diện kiến một lần
nhưng biết diện mạo có phần tướng
quân
tướng công cũng
đến đứng
chung
làm danh ông
càng lẫy lừng vang xa
một lần trên ngọn rừng già
làm le tôi bắn
ḅ nhà của...
ông !
tưởng rằng lănh củ, nhưng không
và vẫn tiếp tục thong dong núi đồi
ba gai, ba trợn, ba trời
tôi đều không có nhưng tôi có
bùa
bùa tôi không giống con rùa
như em, mà chỉ hay đùa
cười thôi
cấp trên tôi biết chịu
chơi
nên đời lính tráng chúng tôi b́nh
thường
Luân
Hoán
(Ngao Du Cùng Vũ Khí)