Của Nợ
Luân Hoán
lính lục soát nắm đầu ra ba trự
tổ tam tam chuyên bắn sẻ lâu
nay ?
ta ngồi ngó vẩn vơ buồn
tư lự
nên làm chi với ba cục nợ này
?
súng không có, nhưng đeo dây
nịt đạn
cái quần đùi cột lỏng
tuột quá lưng
đầu cúi thấp mắt dán lên
chân đất
th́ ra đây cũng sẽ những
anh hùng !
không biết mỗi lần sau khi
nhắm bắn
thấy người ngă nhào ḷng khoái
ra sao
chắc hôm đó được
ăn cơm khỏi độn
hộ lư có cho khô ướt xào ?
tấm giấy khen đến khi
nào mới có
mấy mạng người
để đủ được tuyên dương
gắng phấn đấu chờ
ngày thành liệt sĩ
giấc mộng kê có vững
bốn chân giường ?
ta quan sát hơi sỗ sàng cố ư
nhận không ra vẻ thù nghịch
dă man
những bàn tay vốn ăn
liền với đất
bởi v́ đâu có phút chốc
bạo tàn ?
lỗi chẳng phải từ nhánh
cây bờ đá
đỡ đầu ruồi
vững chắc thả đạn đi
cái c̣ súng nhẹ cân hơn cán
cuốc
sức nặng mạng
người khó động vô tri
đă hết dại báo thẩm
quyền rước khổ
phải dẫn theo, của nợ
quá ư phiền
không coi nhẹ những tay nghề
du kích
nhưng chuyển mục tiêu,
sẽ thả cho yên
quyết định xong, nghe trong
ḷng thanh thản
gió bên tai cũng
loáng thoáng tiếng cười
nh́n của nợ đang lừ đừ diễn kịch
ngậm nghe ra
ranh giới giữa hận thù
Luân Hoán
(Ngao Du Cùng Vũ Khí)