Bi Cảnh
Luân Hoán
thật dối ra sao không
biết chắc
ḷng nghe nhoi
nhói nỗi buồn thương
một vuông ván
treo sát phên nứa
bài vị núp sau một
bát hương
bà mẹ ngó lên dụi
đôi mắt
bàn tay không
ẩm giọt lệ nào
nước mắt đă khô hay giả bộ
ḷng tôi sao
lạ chợt nao nao
trong t́nh cảnh
nào đều cũng tội
tre khóc măng
hay giả làm ma
hắt hiu một
bóng mẹ cam chịu
trụ đất ông cha giữ nếp nhà
sống đâu rào đó hay lư tưởng
dân nghèo bé
miệng thoát đi đâu
giữa hai lằn
đạn không hề dễ
biết bám về
đâu trốn khổ đau
tôi xót xa
buồn từ khuôn mặt
mẹ già phúc
hậu của Việt
nếp nhăn năm tháng hằn tủi nhục
làm khuất mờ đi màu da vàng
muốn gởi không gian một
chút khói
không đèn hương chỉ có nhện giăng
thổi bay mờ bụi thời gian đóng
lẵng lặng quay chân ḷng băn
khoăn
Luân Hoán
(Ngao Du Cùng Vũ Khí)