ngựa  hồng

thơ CAO THOẠI CHÂU

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Thơ Cao Thoại Châu

b́a: Vũ Hà Tuệ

tŕnh bày: Tuổi Ngọc design

phụ bản: Lê Thị Kim, Phạm Cung, Ngô Thị Hạnh

nhà xuất bản: Thanh Niên  (Việt Nam)

quư 3 - 2009

 

 

 

Những con ngựa

 

        * Cho đến hơn mười tuổi tôi chưa một lần nh́n thấy con ngựa.

          Chỉ tới khi vào Sài G̣n, ngày đầu tiên đi ngang Nhà thờ Đức Bà tôi mới thấy con ngựa bằng xương bằng thịt đang  gơ móng ḍn dă kéo chiếc xe thổ mộ.

         Những năm đầu, gia đ́nh tôi sống trong khu lao đông gần đường Cách mạng tháng Tám ngày nay.Tờ mờ sáng gia đ́nh tôi đă có chiếc đồng hồ  báo thức là tiếng lóc cóc leng keng những chiếc xe thổ mộ của nhà vườn từ phía Bà Điểm chở hàng bông vào nội thành. Trời c̣n sương, ra đứng trước nghĩa địa đô thành vắng vẻ với nỗi sợ ma kinh khiếp để đón xe ngựa với tờ giấy 1 đồng xé làm đôi, đi tới trường .       Leng keng là tiếng của cái chuông đồng lúc nào cũng bóng lóang, lóc cóc là tiếng vó ngựa gọn thon thanh mảnh đều đặn nghe miết trở thành một âm thanh không thể tách rời.

      Chỉ có một cách tiếp cận ngựa đơn điệu như thế, và cũng không hề có một kỷ niệm nào dính líu tới ngựa, nhưng hôm nay khi ngồi chỉnh sửa bản thảo cho tập thơ này, bỗng nhiên tôi phát hiện ra có rất nhiều ngựa trong thơ ḿnh mà khi làm không để ư.“ Nàng đi trong cơi đời dâu bể/ Một ḿnh một ngựa-rớt-dây-cương”. Nhưng đó chỉ là một tí riêng tư về người phụ nữ lạc vào đời kẻ lang thang,không đáng kể. Một lần đi tập huấn lớp ǵ đó ở Mỹ Tho, v́ quá chén nên khi trở ḿnh chợt nhận ra đang nằm trên một cái sạp chợ.“Không nhớ đuờng ra khỏi cơn say/Ghé vào chợ nằm dài trên thớt thịt/ Chợt bốn vó con ngựa hồng khép nép/ Sợ bị băm thành nhiều khúc đêm nay”. Một cảm giác rờn rợn giữa một cái chợ đêm vắng tanh.Rồi một lần bắt chước mọi người tự họa, xong bài thơ mới thấy “ Bức danh họa con ngựa kéo xe thổ mộ/ Hai miếng da che mắt tự bao giờ”. Cũng không hiểu v́ sao giấc ngủ tôi thường nhiều mộng mị, thấy ở những nơi xa lạ hoặc thành một con ǵ đó- thường là ngựa, khi ấy “ Ánh trăng xa ngựa thẫn thờ đứng ngắm/Gió ầm ào trĩu nặng chiếc yên không”. Một đêm khác, không xa đây lắm, lại mơ thấy ḿnh ngủ trên đèo Rù Ŕ “ Ta mơ thấy tiếng rất nhiều ngựa con”“ Ngàn năm sầu vẫn không nguôi/ C̣n nghe vó ngựa hí ngoài ải quan”.

    .*Trong một lần tiễn cô bạn như một chia tay, tại một phi trường tỉnh lẻ thời c̣n chiến tranh,không hiểu sao bài thơ sau đấy lại có câu “ Đời buồn tênh sao người không đi ngựa/ Cho tôi nghe lóc cóc trên đường”. Và không mơ, rơ ràng tỉnh táo khi đọc “Hán Sở tranh hùng”, nỗi xúc động mạnh cũng không hiểu sao lại là giây phút cuối của Hạng Vơ trên sông Ô Giang. Sở Bá vương bị phanh thây, một thời lẫy lừng kết thúc bằng những phút bi tráng. Thế là “ Trời chiều ngút tỏa Ô Giang / Chiếc yên vắng chủ ngựa sang một ḿnh/ Trên con thuyền bé lênh đênh/ Bốn chân xếp lại buồn tênh ngưa hồng”. Là sức mạnh để chạy, phi,tung vó…mà phút giây ấy bốn chân xếp lại nằm trên con thuyền nhỏ băng qua trường giang, chẳng đáng ngậm ngùi cho khúc quanh một số phận hay sao? Những con ngựa trong thơ tôi thường buồn và nhiều người nói thơ tôi cũng thế

      Và, “ Ngựa hồng” như bạn đọc đang cầm nó trên tay…

                                                                                      CTC,

                                                                                      Tân An 3-5-2009

     

 

 

 

 

Chuồn chuồn châu chấu vẫn bay

 

Cỏ gà trên mộ tiên sinh

Chịu chơi nên vẫn nặng t́nh với ông

Mặt trời lấp lánh kim cương

Mà đi để lá sầu riêng một ḿnh?

 

Ông là đệ nhất minh tinh

Đuổi theo một cuộc ái t́nh, rong chơi

Ông ra trước biển tập cười

Tập quen tiếng khóc tiếng đời rưng rưng

 

Ông sinh giờ thứ hăm lăm

Nửa vành trăng khuyết đêm rằm bé con

Chơi cho sông cạn đá ṃn

Cho nhân gian biết chỉ c̣n thơ ông

 

Hươu con rụng hết lông vàng

Cũng là cho hết tấm ḷng bể dâu

Chẳng hề có sự buồn đau

Quá vui ông đổi ra sầu cho cân

 

Cuối cùng chỉ có tiên sinh

Nhân gian đông đúc mà không có người

Mộ ông họ đă xây rồi

Bít bùng ông khóc ông cười được không?

 

Tài hoa rất mực đa t́nh

H́nh hài liệu có đồng hành với chăng

Nén hương này thắp cho ông

Mới hay trong mộ là không có người!

 

Sài G̣n 10-10-08

 

 

 

Non cao ơi

 

Tặng Nguyễn Thái Dương

Non cao ơi, cô độc ánh trăng ngàn

Ai sẻ với ḷng ta một nửa

Trăng núi khác với trăng ngoài biển

Em bây giờ cũng khác em ngày xưa

 

Non cao ơi, những lá cây rừng

Một ḿnh mùa thu làm sao vàng cho hết

Lá phải tự rơi ḿnh trên đất

Gió nào buồn cho những nhánh cây không

 

Và non cao, c̣n những đồi nương

Mắt nào chia với ta chiều nắng xế

Em về biển không c̣n là sơn nữ

Không c̣n cái gùi đeo ở sau lưng

 

Non cao ơi, ta là gă trai rừng

Cứ chặt vào cây đếm mùa mà lớn

Những vết chặt cũ theo ngày tháng

Th́ ngắn dài đâu có khác ǵ nhau

 

Từ khi em chặt một vết dao

Ḷng ta mới biết đau là thế

Non cao ơi, thành bao nhiêu nửa

Có thể chia đều cho những tháng năm không?

 

 

 

 

Vô định hành

Tặng Phạm cao Hoàng

 

Và ta lại ra đi

Không phải đi dưới trời sương gió

Những thứ ấy  làm ǵ ta có

Dành cho anh hùng hảo hán mà thôi

C̣n ta đi có nghĩa là ngồi

Trên chiếc ghế xe đ̣ xe búyt

Cạnh những người đàn bà đi hàng chạy chợ

Mượn chuyến đi để mặc sức ăn hàng

Và những trẻ con khóc nhè inh tai nhức óc

 

Ta là nỗi cô đơn đương đại

Đặc quánh trong ḷng không chia sẻ cùng ai

V́ xung quanh có rất đông người

Ta chẳng dại đem ḿnh đi lăng phí

 

Không nảy ṇi sinh nhằm hảo hán

Áo vỉa hè cơm hộp nặng bao nhiêu

Th́ thôi, không qua sông cho khỏi lụy cầu

Chẳng là cây cho khỏi phiền đến gió

 

Ta tự do hơn những tờ lịch kia

Không bám thân vào một tấm b́a

Ăn mày chút thời gian hào phóng

Rơi tự do những khi nào ta muốn

 

Khi Thượng đế sinh ra trái đất

Chỉ lạc ḷai duy nhất một con người

Th́ ta là gă ấy hôm nay

Một gă cô đơn có bề dày kinh nghiệm

 

Đời thuở ấy chưa vẽ vời phong thánh

Nghĩa là chưa có những tên hề

Chỉ có mặt trời nuôi sống những bông hoa

Chung quanh ta là một vùng tối sáng

Và khí trời miễn phí chẳng ai ngăn

 

Ta chỉ bực ḿnh mỗi lúc qua sông

Sợ sóng cuốn đi th́ trái đất thành tuyệt tự!

 

Và ta lại ra đi

Không phải kiếm một nửa nào chi hết

Trong những thứ bày ra trên mặt đất

Ta đi kiếm ḿnh, kiếm mỗi một ta thôi!

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Vu vơ một hồi âm

 

Đêm qua không mộng mơ chi

B́nh an thức trắng có ǵ để mơ

Ngoài trời không đổ cơn mưa

Ḷng ta có lúc cũng vừa hong khô

 

Đêm qua dài ngắn không đo

Dường như trái đất hững hờ không quay

Phố phường c̣n đó sáng nay

Không ai mời rượu cũng say ḷng người

 

Những người yêu của ta ơi

Chân trời góc bể cuộc đời có yên

Ta c̣n đang mải lênh đênh

Với bao nhiêu thứ dạ quên sao đành

 

Ta đang vướng phải chân ḿnh

Liêu xiêu những bước gập ghềnh khó đi

Những ngày dài, những đêm khuya

Bờ hoang bến lạ nẻo về c̣n xa

 

Ta giờ c̣n một ḿnh ta

Đợi tàu trên một sân ga một ḿnh

Trên tay cũng nhẹ hành trang

Nhẹ tênh càng dễ lang thang một đời

 

Giờ h́nh như ở bên ngoài

Con tàu nào đấy sắp rời bến đi

Tiếng c̣i rất giống chia ly

Gọi ta đến một bến ǵ tận đâu ?

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Vầng trăng nghi vấn

 

Mười năm trở lại bờ sông cũ

Ai sẽ thay người đứng đón tôi

Thấy một vầng trăng đầy nghi vấn

Lặng thinh tôi chẳng nói ra lời

 

Vầng trăng chỉ sáng trên sông nước

Không sẻ cùng tôi nửa tấm ḷng

Sóng th́ cứ chập chờn hư ảo

Rất lu mờ dù chưa được bao năm

 

Tất cả lờ mờ trong bóng đêm

Muốn nhận ra người phải lắng nghe trong gió

Nghe tiếng chân nào đi rất nhẹ

Tôi tin  ḿnh nhận ra tiếng chân quen

 

Mười năm những cát c̣n nguyên đấy

Hai tấm ḷng c̣n một đợi nhau thôi

Tiếng thông reo c̣n như ngày xưa ấy

Lạnh lùng không hiểu cuộc chia tay

 

Mười năm mọi sự đầy nghi vấn

Cả vầng trăng không đáng để tôi tin

Rất im lặng chỗ ta ngồi năm ấy

Trăng th́ hiền nhưng rất khéo nguỵ trang

 

Về đây có thể sẽ đi t́m

Nghi vấn về điều gọi là hạnh phúc

Nơi tạm trú của người yên ổn nhất

Tôi yên ḷng, cứ thế lại lang thang!

 

 

 

 

Nỗi buồn vô chủ

 

Tôi đang sống như đương nhiên phải thế

Trên bàn này khói thuốc vật vờ bay

Làn khói xanh oằn ḿnh ẻo lả

Bên vui bên buồn, hai phía cắt làm đôi

 

Vinh quang là thứ chưa hề có

Buồn của ai không biết đă đong đầy

Đúng là buồn không biết của ai

Đương nhiên có nỗi buồn vô chủ

 

Người ta buồn chảy xuống ḷng tôi

Cho tôi thành một nơi rất trũng

Dăm ba lúc nh́n lên trời chập choạng

Thấy rùng rùng đất nứt thành khe

 

Không chỗ đi, lấy đâu ra chỗ quay về

Như một người lỡ độ đường ngất ngưởng

Trong bóng đêm khát khao vầng ánh sáng

Như là ḿnh đang tỉnh hoặc đang điên

 

Và không có nhiều những thứ cần quên

Vi vu tiếng thông reo bờ biển

Muốn hỏi gió tự phương nào gió đến

Như chim trời cá nước mịt mù khơi

 

Và bây giờ đang sống thế này đây

Hỡi năm tháng có ǵ cần nói nữa

Trong cổ tích những chuyện t́nh dang dở

Kể cho nhiều cũng chỉ một ngàn đêm

 

Đến bao giờ tôi có thể thành điên

Vẫn xếp hàng chờ một ngày như thế

Ngày được nói với ḿnh thôi cũng đủ

Th́ vui buồn gom lại trả người ta!

24-2-09

 

 

 

Tiếng  vạc rơi đêm

 

Buồn đong cho hết đêm ơi

Sống chung với một ḷai người ngổn ngang

Mà ta lại rất hoang đàng

Có hoang mới thấy ḿnh càng thảnh thơi

 

Cây hoang cây đứng bên đời

Đang xanh đó, bỗng rụng rơi lá vàng

Ḥa vào nhân lọai không xong

Loay hoay đến điểm cuối cùng là ta

 

Mây xa xa núi xa xa

Nhỏ nhoi giữa cơi bao la mịt mùng

Chợt nghe tiếng vạc kêu đêm

Ḷng không cũng gợn đôi niềm quạnh hiu

 

Đôi lần tạm gác ḷng kiêu

Ta đang dọn dẹp những điều dựng nên

Hiểu ḷng ta tiếng chim đêm

Gọn thon như một nỗi buồn đánh rơi

 

Buồn rơi trong trái tim người

Lẻ loi cánh vạc bên ngoài bóng đêm

Như thương cho một chuyện t́nh

Người nào vẫn kể cho ḿnh ta nghe.

 

Giờ này đêm đă sang khuya

Nghĩ thương cánh vạc biết đi đường nào

Trên trời có những v́ sao

Soi không tỏ một lối vào bóng đêm

 

 

 

T́nh cũ

 

 

Đôi khi trong những khúc quanh buồn

Những khúc quanh trên đường rất gắt

Ở những chỗ tưởng như bờ vực

Lại bất ngờ chấp chới bóng h́nh em

 

Không phải người nào trong quá khứ

Dĩ văng trong tôi không có bao giờ

Luôn chỉ là mới sáng hôm qua

Hoặc quá lắm một hôm qua nữa

 

Những chuyến xe khởi hành rất sớm

Họăc bến phà ngồi đợi giữa đêm khuya

Đèn ở bến bóng c̣n bóng tắt

Thản nhiên không khái niệm đợi chờ

 

Dăm mảnh củi đám xe thồ nào đó

Hơi ấm vẫn c̣n, cả khói vẫn bay lên

Tự thắp lấy cho ḿnh chút lửa

Cho qua đêm chờ khách nhọc nhằn

 

Chuyến xe dừng rất đỗi vô tâm

Vội vă thả dăm người khách xuống

Đám xe thồ ào lên hụt hẫng

Chia chung kẻ đợi chút ưu phiền

 

Bao lần đánh thức bóng h́nh em

Thức dậy đi như một người hiếu động

Không cũ kỹ như màu dĩ văng

Mới đây thôi mới đến khôn cùng

 

Ở những khúc quanh có khi nguy kịch

Sự sống và cái chết không xa

Giây phút ấy thêm một phen thầm nhắc

Giữa đôi bên không có sự chia ĺa

 

Mới hôm qua và ḥan ṭan có thể

Vừa mới đây thôi trong tiếng gió

Nhịp thở nào đây nghe rất rơ

Thổn thức, vui buồn, chắc chắn rất thân quen.!

 

 

 

 

Trong niềm vui có lẫn chút sương mù

 

 

Không giấu  chút ǵ trong đôi mắt

Khép lại sau một ngày lang thang

Bắt đầu bằng ly cà phê đen

Và sau đó là những điều vụn vặt

 

Những thói quen mất dần ư nghĩa

Trong niềm vui có lẫn chút sương mù

Trong trái tim vài cục sạn thật to

Nằm đấy tự bao giờ chẳng biết

 

Tôi th́ tôi chẳng giấu tôi chi

Cuối đường rong chơi  thu bóng tôi về

Chút gia tài nhỏ bé

Cả hai cùng chui vào chốn nào , ngủ

 

Và đêm đêm mộng thấy những ǵ

Tiếng thét hăi hùng hay ánh lửa

Hoặc khu vườn nhà ai xác xơ

Buổi chiều thành phố có băo rớt

 

Trong niềm vui có lẫn chút sương mù

Ḷng quang đăng bốn bề trong sạch cả

Cơn gió biển đêm nào vẫn nhớ

Thổi vào tung những hạt cát đêm

 

Và đêm t́m thấy  ḿnh trên giường

Trên gối thấy một vài hạt cát

Thấy tiếng sóng tiếng thông reo dào dạt

Hạnh phúc vô cùng là được nằm mơ

 

Trong niềm vui có lẫn chút sương mù

Lưu lạc trong  một ngày băo rớt

 

 

 

 

 

Uống cạn hoàng hôn

 

 

Bạn đến mang  ta đi uống rượu

Bảo cơn sầu theo rượu sẽ tiêu tan

Đống chai này ta xem chừng rất thiếu

Rót ra không được nửa ly buồn

 

Rót ra đi, nhớ rót cả hoàng hôn

Rót sao cho buổi chiều rơi vào đáy cốc

C̣n lại hai người trên trái đất

Sao nỡ ḷng mang rượu nhạt cho ta ?

 

Bạn nói chi , rượu là thuốc trường sanh

Dăm ba ly qua khỏi được ưu phiền

Những kẻ say chỉ giả vờ ngất ngưởng

Ta nghiêng b́nh nào vơi được chi thêm

 

Bạn tới mang ta đi uống rượu

Áp giải người đi phát văng phương xa

Thôi cũng đành ra người biệt xứ

Trăm năm không thấy mặt quê nhà !

 

Bạn mời ta hăy uống cho say

Rượu th́ có bao giờ ta từ chối

Chiếc ly trên bàn  thấy không đứng nổi

Tâm trạng ǵ mà thức trắng đêm nay

 

Ta cũng chán rồi nhân sinh thế sự

Những cuộc t́nh thoắt đó trở nên vơi

Như chiếc b́nh không c̣n một giọt

Uống cạn hoàng hôn say được nửa con người!

 

 

 

 

 

Vơi theo năm tháng

 

Lặng yên vào, cứ lặng yên nghe

Lặng yên nói, ra về yên lặng

Làm sao trách một chút hồn lăng mạn

Có thể bền được với thời gian

 

Có cần viện dẫn đến không gian

Cách trở khác c̣n dài hơn thế

C̣n dài hơn, dài hơn nhiều thứ

Những cô đơn cày nát trái tim người

 

Làm bông hoa hạnh phúc giữa đời

Rất xinh đẹp không cần sợ hăi

Chút rung động bao giờ cũng vậy

Không có màu nên dễ mau phai

 

Và cũng mừng khi chán khi vui

Cái lăng mạn hóa thân thành cuộc sống

Ngăn nắp những bài thơ thật ngắn

Cứ êm đềm theo tháng năm vơi!

SG 29-5-09

 

 

 

 

 

 

 

Trên bước thời gian

 

Bất ngờ vào lúc sắp qua năm

Tháp chuông nhà Chúa bỗng cao hơn

Đàn bồ câu cũng bất ngờ dạn dĩ

Quen dần với tiếng chuông ngân

 

Năm sắp hết và bất ngờ lại thấy

Tờ lịch treo tường như chiếc lá non

Như con thuyền thu ḿnh ngại rét

Nặng tâm tư không dễ khởi hành

 

Cuối năm lại có nhiều đoàn tụ

Mây tha hương tứ xứ quay về

Đang làm quen với buổi chiều thành phố

 Điện đường soi tỏ những cô đơn

.

Và đương nhiên lại có những con tàu

X́nh xịch đến chở theo ngày tháng cũ

Không tránh được những chia ly vội vă

Mắt nh́n chết đuối giữa hồn nhau

.

Và êm ái ḍng thời gian trong vắt

 Nhớ những ngày hạnh phúc đă đi qua

Đi qua hết mùa đông giá buốt

Chiếc lá rơi không chạm đất bao giờ

 

 

 

 

 

Tháng mười mưa rất lớn

 

Tháng này ta nhận thư nhau

Mười năm mực đă phai màu chưa em

Thời gian là thứ ưu phiền

Đă thay nét chữ thân quen mất rồi

 

Cách nhau không tại núi đồi

Cách nhau là tại hai người cách nhau

Thơ không thay nổi nhịp cầu

Th́ thôi,thả xuống  sông sâu cũng đành

 

Nghe ra khi khuất khi ch́m

Đang vui bỗng đổi ra buồn không hay

Có khi mong thế gian này

Lạnh như cơn rét thật dài mùa đông

 

Cơn mưa dài tận vô cùng

Nát tan cây cỏ nát ḷng tan hoang

Mười năm cũng giống trăm năm

Cũng ngày cũng tháng cũng không có ǵ!

 

 

 

 

 

 

Những ngọn nến hồng

 

Thắp lên trong mỗi bài thơ

Mỗi bài một ngọn nến thờ mỗi ai

Thấp cao nến ngắn nến dài

Có khi gió lạ thổi bay cũng đành

 

Thơ tôi chiêu niệm hồn em

Mối t́nh chết đă mấy năm không mồ

Một chiều không nắng không mưa

T́nh đi vào cơi thiên thu vĩnh hằng

 

Xe tang lui tới loanh quanh

Mà trên mặt đất chẳng t́m ra nơi

Th́ về an nghỉ trong  tôi

Mặc cho mưa gió bên ngoài cứ rơi

 

Đầy hoa trong cơi thơ tôi

Không c̣n tiếng nấc nụ cười dở dang

Ở đây mới thực quê hương

Về cho hết những cung đường khổ đau

 

Tiếng lá rơi,tiếng suối reo

Ru em tṛn giấc chiêm bao mộng ngời

T́nh nồng càng dễ chóng phai

Là câu hay nhất trong bài thơ hay

 

 

 

 

 

Rượu nào ta uống cho say

 

Mời em uống cạn ly này

Xa nhau muôn dặm cùng say một lần

Say cho khắp cả thế gian

Ở đâu cũng thấy hơi men tỏa đầy

 

Say cho tàn một đêm nay

Hết đêm  không biết có ngày nữa không

Mỗi người gánh một giang sơn

Trên đôi vai áo đă sờn khi nao

 

Ly này ta rót mời nhau

Uống cho hết cái sầu đau của đời

Có say mới biết tiếng cười

Trộn chung tiếng khóc không đầy một ly!

 

Hỡi người tri kỷ buồn chi

Đời tṛn như cái vành ly là cùng

Trời sinh ra núi ra sông

Biệt ly đoàn tụ cũng  chừng ấy thôi

 

Này em, hết mấy chai rồi

Mà nghe tiếng vạc đă rơi đại ngàn

Ai về nhắn với hơi men

Quanh em vẫn thấy hào quang thuở nào

 

Chai này chai thứ bao nhiêu

Có say mới biết đường vào hư vô

Ly gần cụng với ly xa

Say em quên  hết cửa nhà cũng xong!

 

 

 

 

 

 

Phía sau rạng đông

 

Và đôi lúc thấy buồn tồi tệ

Anh ngồi đây mà tưởng đá đang ngồi

Hờ hững như ḍng nước chảy

Ḷng tràn đầy mà không nghĩ đến ai

 

Trong tim thấp thoáng một đôi người

Họ vào đấy lúc nào anh có biết

Họ ra đi, anh đem phơi nỗi buồn cạn kiệt

Thấy trong ḷng có ánh sao rơi

 

Đêm, anh nằm anh đợi ban mai

Đợi chiếc lá đầu tiên rụng vào buổi sáng

Quán cà phê thường hay dậy sớm

Hẹn cùng chiếc lá thức qua đêm

 

 

Có một người gùi theo hành lư

Đi đâu sơn nữ bỏ khe rừng

Nước trong máy bạc ḷng con suối

Thung lũng chiều ai đợi gió đi hoang

 

Và người đàn ông dắt theo con chó

Người gặm bánh mỳ con chó đi không

Là bức tranh có điều chi bất ổn

Một đôi điều vẫn thế, chông chênh

 

Quán cà phê vỉa hè buổi sáng

Trông giống như chiếc quán biên thùy

Máu tráng sĩ đang từ từ nhỏ xuống

Ngang dọc một thời cung kiếm ra đi

 

Trong một phút thẫn thờ không ư nghĩa

Trầm tư cùng cơn gió đi qua

Chợt nhận ra chiếc lá bàng màu đỏ

Rụng xuống vai không biết tự bao giờ

 

Phút đầu ngày đi qua công viên

Nh́n lên thấy pho tượng đang buồn

Chỉ nh́n thôi có thể nào nói được

Có khi nào đổ lệ đá trên non

 

Buổi sáng anh đi làm rơi văi

Bao điều theo lá rụng sau lưng

Không muốn một ngày chỉ toàn dấu hỏi

Không muốn điều chi, kể cả sự vô cùng

 

 

 

 

 

Có người làm thất tán thơ ta

 

Mang thơ ra đứng giữa trời

Khư khư chỉ sợ đánh rơi câu nào

Cơi người sầu đă lên cao

Sợ vô t́nh rớt thơ vào tay ai

 

Ḿnh ta với cuộc chơi này

Long rong thả bộ đi hoài tới đâu

Mai về áo mỏng sờn bâu

Qua sông cần thiết cây cầu làm chi

 

Ḷng khe con cá biết đi

Con sông khờ dại biết về biển khơi

Ngẩng lên nh́n thấy bầu trời

Đất vô tri biết xanh ngời cỏ cây

 

Mang thơ ra giữa chốn này

Băn khoăn chỉ sợ có ngày thơ rơi

Trên cao nh́n xuống ḷng đời

Ước gi ta được tự rơi một ḿnh

 

Ta ơi, đừng có qua sông

Chia ly trăm cuộc đều không lối về

Dăm người đă bỏ ra đi

Thơ ta thất tán bao giờ chẳng hay!

 

Đêm nghe gió thoảng bên ngoài

Giật ḿnh cứ tưởng thơ bay trở về

Trên trời có ánh sao khuya

Buồn rơi lệ tưởng người xưa gọi ḿnh!

 

Bây giờ ta rất điêu linh

Khi không t́nh đến rồi t́nh lại đi

T́nh đi không để lại ǵ

Thơ ta thất tán từ khi mất t́nh

24-4-09

 

 

 

Chủ nhật

Tặng T.

 

Chủ nhật nhớ em buồn vỡ mắt

Thấy con sáo đứng ở trong lồng

Ở cơi xa nào em có thấy

Đất trời chao đảo dưới chân không

 

Giờ này chắc hẳn chuông vừa đổ

Chúa gọi chiên ngoan của Chúa về

Đă bỏ mấy tuần không xem lễ

Cuộn ḿnh trong những cánh thư xa

 

Thư t́nh đọc thích hơn kinh Chúa

Đó là đời trộn với văn chương

Là con sông nước ṛng nước lớn

Khi buồn vật vă lúc thênh thang

 

Lớn nhanh lên lớn thật nhanh lên

Đừng quên lớn cả trong ngày chủ nhật

Trong mỗi trang thư trong từng chữ viết

Có một ngày lớn kịp theo anh

 

Chủ nhật anh thành người mất bóng

Lơ ngơ như con sáo đứng trong lồng

Em không hiểu nhưng mà Chúa biết

V́ em là chiếc bóng đời anh

1993

 

 

 

 

 

Một chút ngày xưa

 

Một chút thời gian, một chút không gian

Những lá thư ố vàng dăm cái mục

Ai biết đấy là lần thứ nhất

Ngóng chuyến xe chiều mang lại cánh thư xa

 

Chuyện không mới và chẳng hề là cũ

Dù thuyền trôi giạt bến sông nào

Cố chèo chống đến tận cùng sức lực

Tay làm buồm hứng gió được bao nhiêu

 

Sự  trong sáng chỉ một lần trong sáng

Bài thơ t́nh ai nỡ viết chi thêm

Thuơng biết mấy thuở ḷng vụng dại

Đời trôi qua được mấy lúc êm đềm

 

Nhớ con sông nhớ cả con đường

Những cánh hoa mua nở trên triền dốc

Hương sắc ấy làm nên kư ức

Dù mơ hồ không chút mong manh

 

Thuyền vẫn trôi theo nước lênh đênh

Đă lỡ neo hồn ḿnh vào bến ấy

Biết không thể có ngày trở lại

Th́ đành mang cái bến đi theo

 

Chỉ một lần, đúng vậy, dẫu nông sâu

Giữa mặn chát chỉ một lần dịu ngọt

Rất ấm áp giữa mùa đông giá rét

Dẫu thăng trầm không thể đánh rơi đi

 

Không vô tri, thời gian rất có linh hồn

Vẫn giữ hộ bài thơ trên bản thảo

Giữ hộ những điều không thể hiểu

Vẫn giữ giùm chiếc bóng của đời nhau

 

Sự mỏng manh lại bền bỉ nhất

Sợi khói mong manh in dấu quê nhà

Khi đứng giữa hoàng hôn ch́m khuất

Chợt nhận ra ḿnh đang sống thật là xa

22-4-09

 

 

Đêm Tiền Giang

Mỹ Tho vừa tṛn hai mươi năm
Đi hết đường quay trở lại
Theo tiếng c̣i đêm vào sâu trong cơi khuya
Trái tim nào đây c̣n ánh lửa

Gặp lại ḿnh gốc xưa bờ đá cũ
Cây đổ xuống rồi, bóng đứng nhớ thương cây
Con sông quanh năm chỉ thấy nước đầy
Chở ra biển nỗi buồn đại lục

Mỹ Tho, về trong đêm mưa bay
Bờ sông cũ ngồi ăn con cá lóc
Cọng rau thơm nồng trong đêm bát ngát
Đêm vô cùng, đêm rất thực là đêm

Ly nếp tan dần và đèn phụt tắt
Cây dừa đổ ngược bóng trên sông
Tôi đổ vào tôi bóng hiu hắt
Cuộc đời hiu hắt đổ trong tôi

Không nhớ đường ra khỏi cơn say
Ghé vào chợ nằm dài trên thớt thịt
Chợt bốn vó con ngựa hồng khép nép
Sợ bị băm thành nhiều khúc đêm nay.

 

 

 

 

 

Làm thân lính thú

Nhớ Y Uyên

 

 

Ta về Phan Thiết không ḥ hẹn

Không một người quen giữa phố phường

Không biết đường nào ra phía biển

Mùa này con nước đục hay trong

 

Hàng cây xanh sống đời cát lấp

Những mồ vô cảm giữa thiên nhiên

Người con gái thản nhiên nằm phơi nắng

Ngực đầy mát rượi gió thanh tân

 

Không có ai đưa ta xuống thuyền

Thăm nơi bạn ngày xưa đi lính thú

Biên ải xa những ngày mưa xối xả

Lạnh cây rừng thấm tận trong sương

 

Đường lên non qua thác qua ghềnh

Gai góc trong hồn ta lởm chởm

Hai bàn tay soi nhiều lỗ hổng

Trơn tuột nỗi buồn trên vách đá cheo leo

 

Ngày ta về chăng có ai quen

Chiếc buồm xa chỉ c̣n như cái chấm

Ta ra biển và buồn ơi thấy biển

Vô t́nh như những kẻ xung quanh

 

Bạn ở lại giữa quê người đất khách

Ta về đây đất khách quê người

Cỏ ngày xưa giờ vẫn xanh trên mộ

Lặng lờ mây trắng lặng lờ trôi!

1995

 

 

 

 

Kư hoạ tự vẽ

 

Có chút ư nào ghi trong đầu ư ấy

Nhiều khi vớ vẩn thành câu thơ

Không có người đưa xem trước

Tự đọc cho ta như trước đến giờ

 

Bậc trí giả chê ta kẻ hững hờ

Không quư công danh không tôn vinh thế sự

Bức danh hoạ con ngựa kéo xe thổ mộ

Hai miếng da che mắt tự bao giờ

 

Có bài thơ nào làm rơi hết cả

Như thịt da bối rối biết bao lần

Cuối một ngày của gă hát rong

Lời trầm ảo cũng tan vào không khí

 

Người bạc phước nào rơi vào ta nhỉ

Hai chữ thủy chung rơi một chữ rồi

Người oán hận, kẻ thù ta chí tử

Oán hờn cao ngất thuở nào nguôi

 

Có người yêu nào cũng rơi người ấy

Nên một thân khấp khểnh kiếm t́m

Bộ dạng bù xù như đống lá

Ta bị trời hành cho một kiếp cô đơn

 

Thành suốt đời làm kẻ ăn đong

Có thứ ǵ tiêu tan thứ ấy

Giá được điên như người điên đích thực

 Hai tay này đâu trắng một đời không

 

Chao ôi, loài người sao mà đông đúc quá

C̣n ép ta cho đến khi nào

Chờ tới lúc cuộc đời ta méo mó

Mới tha cho về làm chính ta sao

 

Rất ân hận là ta quá tỉnh

Trí nhớ thật bền dù  kém thông minh

Bởi như thế mà ta phải khổ

Phải lang thang t́m kiếm bản thân ḿnh

 

 

 

 

 

Nốt nhạc trầm

 

Mai ta về biển đi t́m sóng

Sóng xóa ḷng ta những muộn phiền

Dấu chân  t́nh cũ trên bờ cát

Và nụ hôn đầu trước đại dương

 

Mười năm t́nh cũ vẫn  thanh xuân

Người t́nh ơi em vẫn thật gần

Không có được h́nh ta nhớ tiếng

Gợi cảm ŕ rào theo sóng đêm

 

Là hẹn cho ḷng yên thế thôi

Đầm phá đ̣ giang núi tiếp đồi

Đường xa cách vợi muôn trùng gió

Hết một đời ta không tới nơi

 

Ta gửi người bài thơ rất  ngắn

Bởi t́nh dài không đếm theo năm

Mười năm qua thoảng như cơn mộng

Rơi xuống ḷng nhau nốt nhạc trầm

 

 

 

 

 

Bài thơ luân lạc

Tặng Luân Hoán

 

Cũng không ngờ đă bấy nhiêu năm

Chữ người trên giấy đă hoe vàng

Bài thơ biết mấy phen luân lạc

Sống ơ hờ trên kệ sách không quen

 

Thuở ấy ta c̣n thơ dại lắm

Vụng về để lạc trái tim nhau

Người về trong buổi hoàng hôn tím

Tím cả người đi lúc xế chiều

 

Và ta khờ khạo biết bao nhiêu

Thời gian có khi dài, khi tự nhiên rất ngắn

Người đứng lặng giữa phi trường ảm đạm

Người một ḿnh lầm lũi bước lên thang

 

Không ai muốn giơ bàn tay lên vẫy

Cứ lạnh lùng buông thơng đứng vô tri

Người phi công cũng biết ḿnh có lỗi

Hai nửa cuộc đời, mang một nửa ra đi

 

Nét chữ ấy vẫn vô cùng mềm mại

Ngón tay người phát văng cuộc đời ta

Bốn mươi năm thơ biết đường về lại

Đ̣ không quên hẳn bến sông xưa

 

Và như thế, xa muôn trùng hiu hắt

Đă bạc màu theo dấu thời gian

Đă vàng úa cả những ǵ xinh xắn

Đă hoang mang phiêu lăng đến vô cùng

 

Mới trở lại nửa bài thơ luân lạc

Không phai ǵ trong kư ức mong manh

Ta  biết Chúa giờ này đang hối tiếc

Lỡ đuổi chúng ta ra khỏi Địa đàng!

 

 

 

 

Cầu cho Chúa cũng được thong dong

 

Lúc ra đường sáng sớm ngày mai

Mong sao gặp người đàn bà mặc áo hở cổ

Băi biển sớm mịn màng con sóng nhỏ

Ḷng bỗng hiền cơn gió sớm màu xanh

 

Sẽ gợn niềm vui khi lọt trong ḷng ghế

Tin là có một ngày mới b́nh yên

Mang mùi thơm theo ly cà phê đen

Nụ cười nhẹ thay cho lời chào buổi sớm

 

Thoát ra khỏi một gánh đêm thật nặng

Tôi nhận cho tôi phần thưởng dễ thương này

Người đàn bà thơm mùi thơm buổi sáng

Mềm mỏng dịu dàng như khói thuốc bay

 

Lúc ra đường mong đừng gặp ai

Trông thấy ai dù một người xa lạ

Rất yên lặng nghe trong lời gió

Lời mơ hồ cuả một đấng tiên tri

 

Ngày đến mang theo những thứ ǵ

Cho thấy ḿnh yêu hơn cuộc sống

Nụ cười sớm thay bản tin khí tượng

Một ngày nắng đẹp cuả hồn tôi

 

Mong hôm nay đừng có ai cười

Nhường nhịn cho tôi niềm vui bé bỏng

Tôi sẽ mang theo nụ cười buổi sớm

Đi vào ngày như biển sóng lăn tăn

 

Tôi lại đi như  người vẫn hỏi

Cà phê rơi xuống thật êm đềm

Là rất đủ cho một người lơ đăng

Con chim không đàn trên thảo nguyên xanh

 

Chủ quán ơi, người quá đỗi thanh b́nh

Tôi cũng vừa qua  cuộc đao binh

Những thương tích vừa lên dấu thẹo

Thơm thảo này mong Chúa được thong dong

 

 

 

 

 

Trên đôi bờ cây cối vẫn c̣n đây

 

 

Tàu đi qua đánh sóng vào bờ

Em đánh vào hồn tôi khi em tới

Con tàu sinh ra để không ở lại

Mặc kệ đôi bờ bọt nước đang tan

 

Cây nuôn đời cây đứng thản nhiên

Nhưng ḍng nước chẳng một khi ngừng nghỉ

Tôi cũng không có ǵ hơn thế

Sinh ra đời mang lấy mệnh lang thang

 

Cuộc sống tôi như trái màu xanh

Người ta nhân giống ra thành không hạt

Em không phải là người thứ nhất

Mưa nắng lỡ lầm có thể đem phơi

 

Không trách chi em, tôi cũng lầm tôi

Tưởng cây cối có thể cùng tản bộ

Thương cái cây như thương con người

Và tôi biết đấy chỉ là khúc gỗ

 

Từ đấy trong tôi sông nước lạnh lùng

Ít ra cũng có vài người chết đuối

Sớm mai nào qua màn sương run rẩy

Hồn tôi bất ngờ thấy vỡ làm đôi

 

Trên bờ cây cối vẫn c̣n đây

Mỗi chiếc lá rơi một lần ly biệt

Theo chân lá em cũng bay đi mất

Cây một ḿnh trơ trụi giữa trời không

 

Đứng một ḿnh nh́n xuống ḍng sông

Tôi nào thấy thứ ǵ ngoài nước

Tấm chài rộng ai tung lên rất đẹp

Sẽ rất  buồn v́ chẳng được ǵ đâu!

 

 

 

Thượng kinh hành

Ôm chiếc nóp thượng kinh thăm kẻ chợ

mặt khờ trân ngơ ngác giữa kinh thành

nơi phố nhà day mặt ngó nhau trân

như chàng rể ngó trân bàn thờ nhà vợ

ta chôn chân trên ḷng đường xớ rớ

giữa kinh thành đầy ních những phu nhân

mà đất trời cũng nổi cơn ghen

họ vẫn đẹp như hồi ta biệt tích

con chim hờn chim bay đôi cánh xếp

con cá si t́nh con cá lật trên sông

tiếng phu nhân như tiếng nước về đồng

để lại ruộng màu phù sa ấm áp

 

Ḷng ta đấy khi không thành đức Phật

thành Chúa Trời trong buổi khai thiên

hoa cỏ sơ sinh trên nền đá bạc

mà vải sồ chưa phủ hết thiên nhiên

Vải sồ ơi, đừng phủ thiên nhiên

quư phu nhân đâu muốn thành ẩn sĩ

Kiến ngăi bất vi vô dơng giả

vả cuộc trần đâu thiếu chỗ dung thân

ḷng ta đấy tu đă tṛn nửa kiếp

nửa ḍng trong ḍng đục xin dâng


Nhà cửa thị thành không có tên riêng

họ gọi nhau bằng vài con số

dân kẻ chợ thích xây nhiều chợ

chợ bán trời, bán chim, bán chó

bán thành hiền văn chương chữ nghĩa

có chợ bán người họ cũng bán ta luôn.

Nhớ ngày xưa có một phu nhân

mua ta về bởi v́ ta có số

 

nàng nhốt ra trong chiếc bồ đựng lúa

xa thị thành cho khỏi rong chơi

thói hư hèn thị dân dễ gây thành dịch

nước chảy huê trôi lúc nào chẳng biết

chỉ những hoàng hôn phủ xuống êm đềm

ta lấy thơ trải ổ lót phu nhân

đồ vô dụng chẳng thèm cho đọc

Cuộc thế nhá nhem dễ đâu t́m hạnh phúc

dân thị thành không thể biết như ta

nh́n lại cố tri dăm mái đầu đă bạc

mặt già khằng không dễ nhận ra nhau

những dáng lom khom đang ḍ từng bước

trên đường đời trơn tuột gồ ghề

đời lăn đi trên những ṿng xe

để lại đường những vết hằn nghiệt ngă


Gă khờ trân lai kinh thăm kẻ chợ

không khi nào rời chiếc nóp trên tay

rượu giang hồ đă cạn hết đêm nay

hắn bỏ đi rồi theo một cơn say

theo tiếng gọi của chiếc bồ đựng lúa

c̣n lại chiếc bầu không của riêng ai

tặng các phu nhân vô vàn khả kính

 

SG 1990

 

 

 

 

T́nh ơi!

 

Thắt ḷng ta gọi t́nh ơi

Đường xa cách trở ngại lời khó đi

Nhớ t́nh,trong một đôi khi

Thấy trong dạ có chút ǵ nao nao

 

Chiều chiều nh́n xuống sông sâu

Thấy sông chẳng khác cây cầu bao nhiêu

Chẳng nh́n thấy bóng t́nh đâu

Hồn ta t́nh nhuộm một màu xót xa

 

Nửa đêm ta đứng gọi đ̣

Thất thanh lạc giọng khi giờ đă khuya

Chuyến xe chót đă quay về

Trống trơn chẳng có lời thề năm xưa

 

Ta ngồi đếm tháng năm qua

Chữ trong tờ lịch đă nḥa đi theo

Bỗng dưng  nghe vọng trong chiều

Lời t́nh hát một bản nào năm xưa

 

Năm xưa t́nh hát trong mưa

Lời ca ướt sũng bao giờ cho quên

 

 

 

 

Adam , Eva

 

Giữa muôn loài ngây dại vô danh

 anh bẻ đi một nhánh xương sườn

 muối của đất, em thành người nữ

 thành bông hồng biết nở trong anh

 

Suối ngây thơ chưa chảy thành ḍng

 con cá nào biết lội trên sông

em biết yêu khi thành người nữ

 khi ngày chưa biết đổ thành đêm

 

Adam ơi, em thánh thiện vô ngần

 lửa tim em bốc cao ṿi vọi

 hăy cho em nghe tiếng loài người

 bản nhạc đầu tiên trên trái đất

 

Đêm là đêm rất đỗi dịu dàng

 đêm thánh thiện ngày chưa thức giấc

 con suối trong mở đường đi thứ nhất

 em vô t́nh đi lạc trong anh

 

Và em mơ, em mơ thành bất tử

 thành bông hồng biết nở trong anh

hăy đưa em ra khỏi địa đàng

 có trái cấm và mối sầu vạn cổ


Eva ơi, t́nh-yêu-ở-ngoài-cái-chết

đang trở thành quen thuộc tàn phai

 khi từ anh trái đất có hai người

sông suối đă âm thầm chảy ngược

 
Sự bất tử tàn phai cay đắng nhất

 anh thấy cần phải chết, Eva

 con sông b́nh yên chết giữa đôi bờ

 con cá bơi để tự trầm trong nước


Và thản nhiên như điều vô nghĩa

 hăy theo anh ra khỏi địa đàng

 Jéhovah thành con số lẻ

Thành mối sầu vạn cổ trong anh

 

 

 

 

 

Bạc màu tre trúc

 

Ta vẫn nhớ một thời tre trúc

Mùi hoàng lan hết sức linh đ́nh

Mặt trời lên khi nào chẳng biết

Nh́n ra trời đă nhuốm hoàng hôn

 

Ta nhớ người trong từng khúc ruột

Có cả ta trong nỗi khổ đau này

Trời trong sáng như vuông lụa bạch

Sương bên hàng giậu trúc vẫn c̣n đây

 

Là vậy thôi, bây giờ thứ nào cũng khác

Mùi hoàng lan c̣n lại cũng không nhiều

Chỉ một chút cho ḷng thổn thức

Cho cuộc đời nhẹ bớt hanh hao

 

Tre trúc cũng đi theo năm tháng

Chỉ c̣n đây những gốc đă bay màu

Xanh của lá và hàng thân rất thẳng

Cam phận làm rổ rá tự khi nao

 

Ta cũng có những buổi chiều rất tuyệt

Chim ở đâu về làm bạn rất đông vui

Rất vô tư và bầy chim biết hót

Tiếng chim hay hơn tiếng con người

 

Bè bạn cùng chim rất đỗi yên tâm

Hiền lành không có vấn đề rắc rối

Tiếng thánh thót mà ḷng ta mong đợi

Không có độ ngờ như tiếng tri âm

 

Mất của ta một thời tre trúc

Bảo sao ḷng không thấy b́nh yên

Cũng tại v́ em trở nên xinh đẹp

Làm ta đau ḷng rất khó nguôi quên

 

Và ngày nào trời cũng có hoàng hôn

Cho nỗi nhớ tăng hơn có thể

Tàn tre trúc nh́n ra không thấy nữa

Mảnh trăng buồn cô quạnh đứng lênh khênh

 

 

 

 

 

Khi nh́n thấy lửa

 

Khi bất chợt thấy trời qua khe lá

Em có h́nh dung ngày tháng đă qua không

Thuở những cây cầu chưa  bắc qua sông

Trái đất mới có hai người một nam một nữ

 

Em c̣n nhớ tôi reo lên khi nh́n thấy lửa

Bóng tối kinh hoàng và cái rét mùa đông

Cùng với những khốn cùng

Thoát ly ra từ phút giây em đến

 

Trong tim tôi khi em xuất hiện

Có một đám sương mờ đang tan

Tôi không phải chàng Adam

Chỉ là gă đàn ông đi kiếm t́m hạnh phúc

 

Bất chợt khi nào nh́n xuống nước

Em có h́nh dung dưới ấy là ḷng sông

Trên hai bờ cỏ non và cây cối

Có hai cuộc đời cứ chạy song song

 

Đường song song không có điểm chung nào

Ta không cùng chia một v́ sao

Trên bầu trời ngẫu nhiên tôi hái được

Khi trái tim ḿnh đổi chỗ cho nhau

 

Tôi là kẻ khi không mà hái được nhiều

Những cơn mộng xa tầm thuở ấy

Trên đôi tay vụng dại

Thả cho mộng bay như đàn bồ câu

 

Thuở tôi lăn theo cuộc sống thật mau

Như viên sỏi lăn theo con dốc trên đèo

Lửa em mang v́ sao vô t́nh lại tắt

Đêm mịt mùng, tôi biết tại v́ đâu

 

 

 

 

Gặp lại Thành Tôn

 

 

Từ xứ nào bạn ghé thăm ta

Viả hè đây là đất quê nhà

Ánh đèn đường soi cho miễn phí

Mấy chục năm như ánh chớp đi qua

 

Vẫn chân thật ung dung điềm đạm

Ấn tượng ngày nào ta giữ vẫn không phai

Lẫn cương nghị gọn gàng tươi tắn

Phơi phới thanh xuân như thiếu phụ đương thời

 

Lắng nghe cuộc hành tŕnh đơn thương độc mă

Những gập ghềnh khấp khểnh bạn đi qua

Đêm Sài G̣n một cặp ly mờ ảo

Sáng ngời lên không biết tự khi nào

 

Lâu lắm rồi ta không uống rượu

Cái ṿng tṛn vành vạnh những bờ ly

Khi độc ẩm ta rùng ḿnh khiếp sợ

Sang sông đêm với một nửa con đ̣

 

Bạn về đây và thuyền ta có bến

Ḷng ta thôi hiu quạnh phút giây này

Nghe tiếng lanh canh những viên nước đá

Trong như lời bạn nói đêm nay

 

Không thấy trời v́ vướng tàn cây

Đất bao dung dưới chỗ ta ngồi

Cho ta quên đi đừng bao giờ nghĩ tới

Khi đêm tàn lại có một ngày mai

 

Bạn đi rồi c̣n lại nửa cơn say

Ta lỏng buông trong phút hiếm hoi này

Chập choạng về ta chỉ c̣n một nửa

Đi kiếm nửa ḿnh vào lúc sớm mai

 

 

 

Em v́ ta thay thế một miền quê

 

 

Người ta ai cũng có một miền quê

Để có cái đi xa mà nhớ

Tạm biệt quê đi từ thuở đó

Khi nao ḷng ta chẳng biết t́m đâu

 

Ta cậy em đóng thế một cây cầu

Sóng mắt thay sóng sông hiền quê cũ

Em có thắp giùm ta chút lửa

Thay bếp hồng ấm áp buổi vào đông

 

Chốn quê ấy hồn nhiên như tiếng gió

Chẳng làm buồn như những tiếng về sau

Thuở ra đi chưa hề biết khóc

Không hay  rằng như thế một niềm đau

 

Ta là gă đàn ông giang hồ phiêu bạt

Buổi dừng chân trên bến nước không quen

Chưa nói được nỗi niềm chi muốn nói

Thuyền đi rồi bến ấy của ḿnh em

 

Ta ghé vào nhau một thời như thế

Em cũng vô t́nh đóng giả một miền quê

Trong giây phút khi con đ̣ thức giấc

Em bên này ta sang tới bên kia

 

Trách mà chi đợi chi ngày trở lại

Buồn chi hơn con sóng vỗ lên ghềnh

Trái tim đă một lần sóng vỗ

Âm hưởng bền vang vọng trăm năm

 

 

 

 

Hoa cỏ tương tư

 

 

Chiếc phong b́ nhỏ không bền được

Thời gian làm rách một đôi nơi

Tôi lấy hồn tôi làm miếng vá

Trăm năm nguyên vẹn trái tim người

 

Người đi từ thuở không về lại

Hoa về nhiều nhưng có thấy ǵ đâu

Trời rộng bao nhiêu không thấy được

Bởi v́ ta đă trốn trong nhau

 

Người ẩn náu trong lời tôi viết

Hoang đường mà ấm áp bao nhiêu

Phút giây nhỏ cháy lên niềm hạnh phúc

Và tro than mặc sức chảy qua cầu

 

Người ở lại - mà sao không ở lại

Sông có van con nước bao giờ

Để mùa xuân con chim tập hót

Hoa cỏ thơm lừng hoa cỏ biết tương tư

 

1993

 

 

 

 

 

Hồn tôi em có thấy đâu không

 

Em có thấy hồn tôi không vậy

Tôi lạc hồn tôi không biết tự bao giờ

Vẫn hay ngồi ngóng chuyến tàu qua

Rất mong manh một niềm hy vọng

 

Có thể giờ này lang thang trên tuyết trắng

Rất dày vào những tháng ngày đông

Chỉ thấy tuyết một màu không thay đổi

Như thế hồn tôi sẽ lạnh biết đâu chừng

 

Một đôi lần hỏi tàn cây buổi sáng

Hồi âm là những tiếng chim kêu

Đang sửa sọan cho một ngày mới đến

Chim trả lời tôi có lẽ không nhiều

 

Và câu hỏi này : Hồn của tôi đâu

Những nỗi đau không tên nhiều hơn thế nữa

Năm tháng nối nhau thành năm tháng cũ

Trăm ḍng về sông suối lạc hồn nhau

 

Em có thấy hồn tôi đâu không

Nương tiếng gà lẻ loi trưa thành phố

Tiếng gơ móng của chiếc xe thổ mộ

Thành tiếng đời đau xót hóa văn chương

 

Và ở đâu em thấy nhiều tiếng sóng

Dấu chân người trên cát đá hư hao

Lảo đảo xoay ṿng xoay ṿng chập chọang

Buổi chiều ập xuống tự trên cao

 

 

 

 

Mắc nợ con tàu

 

 

Anh đang sống, nghĩa là đời rất thực ?

Dưới cây cầu vẫn thấy ḍng sông

Cả con sông lẫn cây cầu đều bé

Gió không nhiều để xơa mùi hương

 

Không nhiều, chỉ một chút bâng  khuâng

Cuộc t́nh nào chia tay c̣n rất mới

Anh, cây cầu và có thể cả hai

Không hiểu v́ sao có ở nơi này!

 

Chút kỷ niệm đă thành tro lửa

Sáng lại theo mùa, sáng lại với ḷng anh

Dẫu biết đấy không cần thiết nữa

Vương chi ḷng cho khổ loanh quanh

 

Con đường sáng rực buổi chiều không

Rộn  ră những ngày xa thẳm ấy

Reo lên cả những khi không đợi

Ngập ch́m trong những tiếng vô thanh

 

Một ḿnh anh gọn ghẽ hành trang

Đứng đợi ở một ga tàu xép

Hồi c̣i ấy mang đầy giá rét

Như một lời xáo rỗng bên trong

.

Một nơi nào có lẽ chẳng cần tên

Chiếc va ly thẫn thờ bước xuống

Xin nhường lại con tàu nhẹ hẫng

Cho những người cần thiết phải  đi xa

 

Lỡ sinh ra mắc nợ con tàu

Tự bao giờ nào anh có biết

Th́ xin nợ của em đôi mắt

Trả con tàu chưa biết thuở nào xong

 

 

 

Mơ thấy ḿnh thành con ngựa

Tặng Luân Hoán


Ta mơ thấy ḿnh thành con ngựa

Đứng bên này ngó bờ vực bên kia

Dưới thung lũng có người đang cắt cỏ

Cỏ th́ xanh không biết tự bao giờ


Tự bao năm rồi đá vẫn chông chênh

Đá lởm chởm như một tên quỷ quyệt

Dưới bốn vó không nh́n ra móng sắt

Và trên đầu ngựa không dây cương


Ta không làm con ngựa của Đường Tăng

Một con ngựa khật khừ lang thang vô cảm

Không cần biết nơi nào sẽ đến

Ăn cỏ ven rừng uống nước ven sông!

 

Hoàng hôn thật buồn trên sông Ô Giang

Lao xao tiếng mái chèo bi tráng

Những chàng trai ra đi từ Giang Đông

Chia sẻ cùng nhau khoảnh khắc năo nùng


Đôi mắt ngựa đêm nay có gợn thoáng buồn

Chạnh một tấc ḷng nhớ kẻ trên yên

Trong giờ khắc tối tăm của số phận

Đời chỉ c̣n những khói và sương

 

Ḷng th́ buồn ngựa nhớ tri âm

Thân chiến mă đi kéo xe thổ mộ

Đường thiên lư không bao giờ tới nữa

Rơi văi trong chiều những tiếng leng keng


Đứng bên này ngó bờ vực bên kia

Đường thiên lư đă thành đường rất ngắn

Ánh trăng xa chỉ một ḿnh đứng ngắm

Gió ầm ào trĩu nặng chiếc yên không



 

 

Mời em uống rượu

 
có những đêm trường gợi tiếc thương

 có ta lấy tóc đếm ưu phiền

có ta nâng trái sầu chín ră

 có lệ ta hoà chung hơi men

 
có mắt ta là ly rượu nhỏ

 có đời ta là quán cô hồn

 và có ta đang ngồi trong quán

uống cho tàn mạt kiếp nhân sinh

 
cũng có đau thương làm vui bạn nhỏ

 có hoang đàng t́m thấy giữa cơn say

 có tuyệt vọng trên vành ly rực sáng

 và có em buồn ta cơng trên vai

 

có nắng chiều đang rơi ngoài băi

 băi vắng chiều xa không bóng người

 chứng kiến giờ ta lên cơn hấp hối

 
ta đội nón đi mời em uống rượu

 cuộc t́nh sầu thôi hăy gác qua bên

 ta đâu có giận hờn chi cuộc sống

dù thật t́nh buồn lắm phải không em

 
ta là ly vậy mà em biết không

 ta là rượu vậy mà em biết không

 uống đi em bởi ly đă kề

bởi ta buồn như một câu chuyện kể

 
câu chuyện buồn kể giữa cơn say

 bởi lát đây mặt trời sẽ chết

 mùa đông về không chỗ dung thân

 ta sẽ đứng run trong giá lạnh

 dáng bơ vơ như kẻ thất t́nh

 
để thấy ta mang đầy kỷ niệm

 như người mang thương tích trên thân

 và thấy em như bờ dốc đứng

 ta chiếc xe đ̣ nổ bánh bơ vơ

 
ta đă cố nài xin, vậy em hăy uống

 chất men đời làm cháy mắt ta xanh

 rượu cay đắng hay chén vàng tê tái

 em chối từ ta biết nói sao hơn

 
em không uống nên có ta lẻ bạn

 ṿng tay ôm hồ rượu thấy mênh mông

 rượu đă hết hay mắt ta vừa cạn

 hay hồn ta rung chuyển đến tang thương

 

thôi giă tiệc và xin chào bạn nhỏ

ta tủi hờn bóp nát chiếc ly không

 và ta tưởng chính ḿnh đang vỡ

quán cô hồn ngủ trọ khách cô đơn

 
có ta trong một toa tầu trắng

tỉnh rượu nằm nô rỡn một ḿnh

 có em c̣n đứng sau khung kính

có nỗi buồn gửi một toa riêng.

 
(26-12-68)

 

 

 

 

 

Mảnh mai khói trắng

 

Trong buổi chiều nh́n ra sợi khói

Sợi khói rất mềm bay lượn xung quanh

Đă từng qua những lần vô vọng thế

B́nh thản tôi nh́n sợi khói đang tan

 

Dẫu sao ḷng đôi chút cũng b́nh yên

Bởi ḷng tôi từng qua những mùa tao loạn

Một chút hương thay cho vừng sáng

Loé lên rồi tắt ngúm cũng dần quen

 

Và tôi quen cả những điều vô vọng

Không phải cố t́nh để huyễn ḿnh đâu

Sợi khói buồn lờ lững không lâu

Như buổi chiều đông vờn trên mái bếp

 

Tôi đang với quả xanh không có được

Đang t́m buồn ngay lúc đang vui

Ra khỏi cơi tôi để thấy bên ngoài

Khói trắng tan khi nào chẳng biết

 

Là khói sương nên rất mong manh

Làm sao đựng trong một bàn tay hẹp

Không khác đâu, cuộc sống buồn rất chật

C̣n chỗ nào cho tiếng hát tôi nghe

 

Tôi thường hát những bản ḿnh không thuộc

Đam mê những sợi khói vô h́nh

Đống lửa nào thả lên, không cần thiết

Khói đẹp vô cùng v́ khói rất mong manh

 

 

 

 

Một chút mùa thu

 

Trộm của mùa thu một ít nắng vàng

Một chút mưa bay không ướt áo

Bài học thuộc ḷng thời niên thiếu

Mùa thu trong vườn Luxembourg

 

Và mùa thu không hết bao giờ

Lá vẫn rơi trên vai pho tượng

Trên đôi vai ngày mưa tháng nắng

Gánh lấy cuộc đời mang nặng ưu tư

 

Trộm của mùa thu một ít mây giăng

Một chút cũng đủ làm ngây ngất

Trong trái tim chứa đầy cảm xúc

Thu chưa về giấy bút đă hoang mang

 

Muốn  gửi đi dù chẳng biết đâu t́m

Những rung động tinh khôi không địa chỉ

Trong cảm xúc và trong từng ư nghĩ

Trong mỗi lá vàng có một mùa thu

 

Và con sông  tải nước xa về

Trong cơn gió tải mùa thu tới

Cả một bầu trời đầy những sao khuya

Bảo sao ḷng không trở nên diệu vợi

 

Tiếng guốc ḍn tan của người nào đấy

Mơ màng khua động sáng hôm nay

Vỉa hè cũng mới vừa thức dậy

Mẫn cảm  hơn lên sau  giấc ngủ dài

 

Trộm của mùa thu trộm của một người

Trộm đôi mắt của ai trong leo lẻo

Lá thu chỉ vàng lá thu không héo

Trái tim vô t́nh một sáng bỗng sinh đôi

 

 

 

 

Câu tám buồn em trả lại giùm tôi

 

Xắn tay mà phá cơn buồn

Thử xem ḷng có nhẹ hơn chút nào

Sức ḿnh xem thử bao nhiêu

Thoát ra thôi cũng xin liều một phen

 

Ḷng đời chật lắm xin em

Đừng mang thêm nữa ưu phiền về đây

Thử nh́n lên những tàn cây

Gió qua rụng xuống cũng đầy lá khô

 

Lá bay theo gió hững hờ

Lá rơi rừng cặp cho vừa ḷng nhau

Ngàn xưa nối với ngàn sau

Cây cầu sóng nước bờ lau ngút ngàn

 

Thử làm một chuyến sang ngang

Buồn xưa ở lại ḿnh sang bến này

Em về phủi sạch hai vai

Sầu tôi rụng xuống một ngày buồn tênh!

 

 

 

 

 

Đôi bờ đất cát

 

 

Có ǵ đâu, đôi bờ chỉ làm bằng đất

Thêm một ḍng trong đục thành con sông

Anh với em váng vất nửa linh hồn

Chẳng nên một chút ǵ ngoại trừ yêu dấu

 

Đừng tốn công t́m câu trả lời ở anh

Những nghi vấn không làm sao hiểu

Ví dụ vẫn lên từ phương Đông

Mặt trời lại đi về hướng khác

 

Và v́ sao em như ánh trăng rằm

Mà nhiều đêm anh không nh́n thấy nữa

Trong khoảng mịt mù tăm tối đó

Có điều ǵ ngây ngất cả ḷng anh

 

Và v́ sao người ta yêu nhau

Rồi xa nhau như hai mảnh ván

Ră ra từ một con thuyền

Hai mảnh gỗ giang hồ giạt về nơi vô định

 

Những kè đá thành rêu nơi bến

Con nước vỗ vào oàm oạp rất vô tâm

Nghe sắc lạnh những tháng ngày vô cảm

Cho bến sông thành chỗ rất hay buồn

 

Và những ǵ c̣n lại trong anh

Là nửa tiếng c̣i chạy đua cùng bóng tối

Những chuyến xe của một thời xa ấy

Có nửa tiếng c̣i ở lại với ḷng em

 

 

 

 

Nhớ bạn chiều cuối năm

 

Năm hết rồi, hết tri âm ơi

Bao nhiêu tờ lịch bấy nhiêu ngày

Giấy mực vô tri mà nhạy cảm

Hiểu ḷng ta khốn quẫn khôn nguôi

 

Nửa ta buồn một nửa ta vui

Đời vẫn thế buồn vui lẫn lộn

Trong cơi vô biên gửi nhớ cho người

Đời tan tác ta gom từng mảnh vụn

 

Tri âm ơi người rất thông minh

Đôi mắt ấy giấu ta điều chi thế

Dành sẵn cho ta vài bông huệ

Ngày ta về với nghĩa trang xanh

 

Tri âm ơi trong cơi yên b́nh

Người khuấy động hồn ta một thuở

Lùa vào tim ta cơn rét dữ

Tê cả ḷng giữa buổi tàn đông

 

Tri âm ơi c̣n chiếc ly không

Ta một thân không người đối ẩm

Bắt chước giang hồ nghiêng b́nh mà uống

Dốc cạn hồn ta chiều cuối năm

 

Năm hết rồi ta lại nhớ tri âm

Mấy ai hiểu ḷng ta quặn thắt

Chiều nhiệt đới t́m đâu ra gió bấc

Đủ đương đầu với cái lạnh bên trong?

 

 

 

 

 

Biển vẫn thường vỗ sóng trong tôi

 

Khi tôi về chiều nắng đă phai

Đáng tiếc không đi nhanh bằng nắng

Và đáng tiếc quên mang lời hẹn

Thật ra không biết lạc đâu rồi

 

Tay không về, quên cả nụ cười vui

Như người khách đi không hành lư

Quên tháng quên năm quên đến cả ngày

Cứ hối tiếc không mang theo tờ lịch

 

Kỷ niệm cũ làm rơi đâu mất

Lục t́m chẳng thấy một lần đâu

Là những thứ không thể nào quên được

Rất cồng kềnh mang được bao nhiêu

 

Nắng đă phai ở cuối chân ngày

Không nán lại chờ người về cho kịp

Chập choạng thế làm sao t́m trên cát

Dấu chân người một thuở chỗ này đây

 

Tiếng em thả c̣n nghe trong gió

Thành nhịp đời trong trái tim tôi

Về đây mong chuyện tṛ với biển

Không tiếng em tôi nói chẳng nên lời

 

Quên , bao nhiêu điều vô ư làm quên

Khi chiều phai c̣n lại một ḿnh

Chim trên cành cũng bắt đầu đi ngủ

Trước biển buồn cứ đứng vậy qua đêm

 

 

 

 

Mưa chiêm bao

 

Tôi lại về đứng sững trên hiên

Đêm xuống giữa ḷng mưa rả rích

Em có thấy loài chim trốn tuyết

Mượn hiên người rũ cánh dưới mưa đông

 

Tôi biết mưa cố ư không ngừng

Mưa cứ nhắm hồn tôi mà rớt

Con chim đứng say cùng trời đất

Giữa cơn buồn bị ngập xung quanh

 

Gió không vui trên những lá cây buồn

Hoa phải tự ḿnh xoay sở lấy

Chiếc vỏ bọc hồn tôi cũng vậy

Em nảy mầm thành hạt bên trong

 

Mưa đêm nay mưa đến vô cùng

Phố co rúm nhận ch́m trong nước

Tôi cũng vừa leo xong con dốc

Dưới hiên người bị ngập nửa chân dung

1994

 

 

 

 

 

Ngậm ngùi trong cơi thơ ta

 

Cảm thơ ta bạn nói ngậm ngùi

Ta hiền lắm nhưng ta không là ông bụt

Mọi pho tượng đều làm bằng đất

Không có kẻ nào cho tượng trái tim

 

Th́ ở sau lưng hai chữ nạm vàng

Từng giây phút ta vẫn hay phẫn nộ

Là như thế và dăm thứ nữa

Ép xuống ḷng làm khổ thơ ta

 

Đôi khi ta muốn hóa đàn bà

Hay một đứa trẻ hay quấy khóc

Bạn có thấy nhiều khi nước mắt

Khổ công t́m mà vẫn không ra?

 

Trong thơ ta c̣n đôi thứ nữa

Không êm đềm tự chảy như sông

C̣n thiếu màu xanh của những cánh đồng

Mùi lúa chín hay mùi rơm rạ mới

 

Thơ ta đấy những hạt sương lẩy bẩy

Trên một cành rất yếu mặt trời lên

Có ánh sáng cho lá hoa đủ thở

Làm thế nào từng giọt đậu không tan

 

Lũ chúng ta có những phút yếu ḷng

Là cái bến để cho thuyền neo đậu

Chỉ có thơ chia với ta điều không hiểu

Đắng cay ǵ những đoàn tụ chia ly

 

Đọc thơ ta, đừng cảm nhận điều chi

Cứ thanh thản như đọc trang Kinh thánh

Chúa biết mỗi đời người đều mỏng

Ngài cũng c̣n những hành vi hỏng khác ǵ ta?

 

 

 

 

 

Con ḅ gặm cỏ bờ mương

 

Con ḅ  gặm cỏ bờ mương

Mải mê không biết cung đường trở lui

Đêm đang khoá kín lại rồi

Mặt trời đă xuống phía đồi bên kia

 

Th́ ra cũng có quê nhà

V́ ham ăn cỏ mà ra nỗi này

Bốn bề hiu quạnh c̣n ai

Bâng khuâng trong dạ một vài ngổn ngang

 

Buồn thay là lúc hoàng hôn

Khói nhà ai toả bên cồn quạnh hiu

Thôn xa xóm nhỏ tiêu điều

Mịt mùng bốn phía biết đâu là nhà

 

Trời không xa, đất không xa

Cái mương bên cạnh vẫn là cái mương

Con ḅ gối đất nằm sương

Vẫy đuôi như thể cũng thương thân ḿnh

 

Bao giờ cho đến b́nh minh

Cỏ hoàng hôn tím lại xanh ngút ngàn

Một ngày có mấy rạng đông

Con ḅ chỉ biết rằng không lối về

 

 

 

 

Đại tướng quân

 

 

Đại tướng lên đường ra mặt trận

Oai hùng đi duyệt trước hàng quân

Rợp trời chỉ những quan và lính

Đất chuyển theo người đi chiến chinh

 

Đại tướng ngồi trên lưng ngựa chiến

Rùng ḿnh nh́n xuống giữa hàng quân

Thấy buồn len lỏi và thấy bóng

Mây vàng lăng đăng trước lầu không

 

Giai nhân hà cớ không đi tiễn

Để tướng quân buồn như lính trơn

Người xưa ra trận thường khua trống

Mượn bóng cờ che bóng quân run

 

Th́ đi cho hết mùa chinh chiến

Anh hùng đồng nghĩa với cô đơn

Ải xa lớp lớp đùn mây trắng

Ngỗng nước kêu chiều thương tướng quân

 

 

 

 

Đêm qua bắc Vàm Cống

 

Lại về đây lững thững lên phà

Thảnh thơi như người đi hóng gió

Đôi bờ sông bên bồi bên lở

Sự phũ phàng tàn nhẫn của thời gian

 

Lại hứng của trời ngọn gió sông mát rượi

Lại thả hồn theo đám lục b́nh đêm

Và lại nghe tiếng  phà róc rách

Cam ḷng như thế đă bao năm

 

Người đàn ông mù và con chó tinh khôn

Vẳng đâu đây tiếng ḥ sông Hậu

Tiếng bể dâu đang lục t́m kư ức

Giai điệu buồn tiếng hát đi rong

 

Hàng quán bên này bên kia rất khác

Bởi ḷng ta đâu c̣n giống năm xưa

Trong tâm khảm có một phần chai sạn

Biết bao mùa dăi nắng dầm mưa

 

Chiếc phà chở những ḷng đời nặng lắm

Thêm ḷng ta nên dáng hơi nghiêng

Hai ḍng người qua chung cái bến

Dáng liêu xiêu phảng phát những cơn buồn

 

Qua Vàm Cống nhớ “Phong Kiều dạ bạc”

Bến và bờ th́ vẫn vô tâm

Tiếng người nói hoà trong tiếng nước

Lạc đâu rồi tiếng quạ kêu sương !

 

Cảm thấy buồn và cũng giận thời gian

Giận con sông trôi của ta nhiều thứ

Mơ chuyến phà chở những con tim trẻ

Không có ǵ vướng bận bên trong !

 

 

Đọc lại thơ Đường

Tầm Dương giang đầu dạ tống khách
đời vô cùng ta thiếu đất đưa nhau
chiều lang thang trên biển Vũng Tàu
chút mưa bay cho người ướt áo
 

Ḷng ta đấy khi không nổi băo
sóng triều dâng nên tiếng Tỳ Bà hành
mà phù thủy âm thanh
dịch thành Phan Huy Vịnh
Lục bát dịch thành thất ngôn
mười lăm năm thê lương bất tuyệt
Nguyễn Du dịch thành Lư Bạch
t́nh hoang mang dịch tứ hoang mang

Và một điều em đă dịch thành anh
khi trái tim em trao cho người khác
mỗi khoảng không dịch thành bất diệt
mà mọi người không đọc cho nhau

Nước mắt vương gia như nước mắt đàn bà
Bạch Cư Dị dịch thành bất tử
phải mấy trăm năm khi gặp Tản Đà
hồn quí phi mới dịch thành cái chết
thương một t́nh yêu giữa ṿng oan nghiệt

Và mọi điều dịch thành chấm hết
khi Tản Đà cỡi hạc bay đi

 

Mang ra chiến trường nửa vầng trăng
gửi lại người nửa thanh kiếm bạc
trăng thiếu phụ muôn đời trăng khuyết
ngựa chàng về c̣n chiếc yên không

Đêm qua đ̣ chợt thấy trăng soi
ngồi thu lu sợ ḿnh chết đuối
đời nhẹ hẫng sợ ḿnh dễ rơi
vào một nơi nào như mắt em chẳng hạn

Có ǵ nhiều trong những Đường thi ấy
chút thiên nhiên mang dấu con người
tiếng chuông chùa trong đêm buồn rười rượi
ngân dài xa măi mấy trăm năm

 

 

 

 

 

Lỡ khi chết đuối qua cầu th́ sao

 

Em cho có nửa câu thơ

Rồi em chẳng để tôi chờ đợi chi

Theo ḍng em bỏ ra đi

Tự nhiên như nước sông về biển khơi

 

Thơ tôi em tặng cho người

Để hồn tôi thức suốt đời sao em

Đôi khi mơ thấy thơ ḿnh

Tôi mang ghép thử câu t́nh không xuôi

 

Một ḿnh tôi giữa chơi vơi

Bốn bề ṭan những cơi người buồn tênh

Lắng nghe thác đổ xuống ghềnh

Lá bay như trút sạch rừng v́ em

 

Em ơi c̣n nửa câu thơ

Em không cho nốt bây giờ ở đâu

Ṃ kim dưới đáy sông sâu

Lỡ khi chết đuối qua cầu th́ sao

30-5-09

 

 

 

 

Sau đêm

 

Đổ xuống sau một ngày lăng quăng

Đi ba chuyến xe giữa vô số những người

Mua bao nhiêu đường bằng ba chiếc vé

Tốn tiền không tới nơi

 

Đọc dăm câu thơ đôi bài viết nhí

Của một ai đó không quen

Tất cả đều thành xa lạ

Chuyến xe dằn xóc chẳng đa t́nh

 

Ập xuống sau một ngày lang thang

Như con chiên hiền không t́m ra Chúa

Đành phải gặm cỏ xanh

Như gặm những ngày tháng cũ

 

Và có ǵ là mới quanh ta

Chiếc gối cái bàn dăm tờ báo nát

Một ngày nữa đi qua

Rơi rụng biết bao điều không đếm

 

Th́ thôi buông lỏng tay ra

Coi như chưa sống hoặc là chưa sinh

Sầu xưa ai dựng nên h́nh

Đi qua năm tháng cũng thành rong rêu

23-5-09

 

 

 

 

Buồn đại lục

 

Biển c̣n đấy muôn đời hào phóng

Xanh thẳm một màu trong buổi hoàng hôn

Vẫn đón ra khơi những cánh buồm

H́nh ảnh ngư ông và biển cả

 

Vẫn tự nuôi những chuyến hải hành

Ra khỏi những buồn vui đă cũ

Những ràng buộc đất liền , bao thứ nữa

Đă bạc màu theo dấu thời gian

 

Nuôi trong ḷng tiếng sóng đại dương

Gió biển mặn mà hơn gió đất

Ra khơi cho thỏa ḷng  quẫy đạp

Chung bầy đàn với cá tôm kia

 

Đêm nằm mơ sóng vỗ vào bờ

Sợ một ngày ṃn như phiến đá

Và cuối cùng em bỏ cuộc đi xa

Tôi lên tàu một ḿnh hai chiếc vé

 

Em chối từ không nói chi thêm

Th́ biển c̣n chi nữa để mà xanh

Và loanh quanh những nhánh sông buồn

Cũng ngẩn ngơ không thể nào tự chảy

 

Tôi sẽ khởi hành trong đêm nay

Trên bầu trời những v́ sao rất ướt

Trong  sao đêm tôi cố t́m đôi mắt

Cho cuộc hải hành không hoăn đến ngày mai

 

Và con tàu rẽ sóng ra khơi

Một hành khách không mang hành lư

Anh ta đi bằng hai chiếc vé

Dù con tàu nhả khói một làn thôi!

 

 

 

 

Chao chát ḷng nhau

 

Sống ở biển ḷng em đầy những gió

Ngày giông xa nắng cũng hoe vàng

Hàng thông biết tự ḿnh tập hát

Lời ru buồn mát rượi cả ḷng anh

 

Sống ở biển em hiền như băi cát

Hạt bé con cũng có linh hồn

Làm nhân chứng cho người phiêu bạt

Tự đầu ghềnh cuối băi lang thang

 

Và ở biển trái tim em nhiều sóng

Cho anh nghe tiếng vỗ trong ḷng

Sóng lùa đi những nỗi niềm cay đắng

Thoát đôi bờ chật hẹp của ḍng sông

 

Anh vẫn biết em là chiều của biển

Ánh dịu dàng thơm dịu buổi b́nh minh

Làn nước xanh không xanh hơn thế nữa

Những lúc đăm chiêu biển cũng rất đa t́nh

 

Tự lúc nào biển im gió lặng

Anh không nghe sóng vỗ trong ḷng

Hàng thông không tự ḿnh hát nữa

Đứng im ĺm rơi cả lá xanh non

 

Là như thế biển vô t́nh khoá cửa

Xô thuyền anh lên băi lên ghềnh

Gă ngư phủ nằm bờ phơi lưới

Mắt lưới buồn chao chát cả ḷng anh

 

 

 

 

Cách một muà đông

 

 

Khi không t́m thấy thư t́nh

Tôi ngồi ôn lại bóng h́nh ngày xưa

C̣n nguyên không thể xóa mờ

Mới như cơn gió thỏang qua rất gần

 

Xa nhau th́ đă xa rồi

H́nh như cũng có hai người nợ nhau

Sông sâu mắc nợ cây cầu

Con đ̣ nợ bến khi nào trả xong

 

Hai người cách một mùa đông

Cách nhau một bếp than hồng thế thôi

Mùa đông vừa kịp tới nơi

Lá đi trốn nợ  hai người khó mang

 

Mênh mông nối tiếp mênh mông

Cành khô củi mục một ḍng về xuôi

Bên này lở , bên kia bồi

Ḷng tôi cũng sụp một vài chỗ theo

 

Khi không t́m thấy thư t́nh

Khi không t́m thấy cả ḿnh trong gương

Ḷng tôi như rượu không men

T́nh xưa đă mất t́m quên dễ ǵ

 

 

 

 

 

Thương đôi mắt con nai

 

Ngồi buồn thương mắt con nai

Đêm khuya vẫn đứng trông hoài ánh trăng

Đêm nay không phải đêm rằm

Trăng soi ngoài biển rừng không có ǵ

 

Giờ này nghe tiếng gió khuya

Chạnh ḷng như có một mùa sắp sang

Không trăng không thấy lá vàng

Con nai buồn khóc hai hàng lệ rơi

 

Đêm c̣n đầy đêm chưa vơi

Con nai nghe rơ tiếng đời đi ngang

Buồn,nai gơ móng trên thềm

Trăm năm đá vẫn vô t́nh trăm năm

 

Ở đây không ấm chỗ nằm

Lá xanh không thấy,lá vàng cũng không

Con nai đứng ở b́a rừng

Dưới kia thung lũng mịt mùng những khe

 

Nai ra đứng tự bao giờ

Trăng mùa cổ tích không về nữa đâu

Nhân sinh cũng có niềm đau

Một vầng trăng bụi khi nào cho vơi

 

Nằm không ngủ được đêm nay

Lại thương một ánh trăng đầy năm xưa

Mùa qua, rồi một mùa qua

Mắt nai thôi cũng khép hờ đợi trăng

 

 

 

 

 

Lượm trái tim rơi

 

Lần đầu tiên ra khỏi Sài G̣n

Về Lục tỉnh đi t́m cơm áo

Qua hai con sông Tiền sông Hậu

Sóng vỗ thân phà ta hiểu vỗ cho ta

 

Ngày ta đi không ai đưa tiễn

Chỉ ḿnh ta bịn rịn tiễn ta đi

Biết rồi đây không ai đợi ta về

Nh́n thấy trước chông chênh lận đận

 

Nhà giáo nhà thơ ra khỏi Sài G̣n

Trên những chuyến xe đ̣ bụi bặm

Trong gang tấc người ngồi bên cạnh

Khó chịu vô cùng những kẻ vô danh

 

Có những bài thơ viết vội trên phà

Như chỉ sợ khi rời chân lên bến

Thơ cũng vội vàng đi như kỷ niệm

Theo con phà trở lại bến bờ kia

 

Lục tỉnh là nơi có những căn nhà

Có cửa ra vào và nhiều cửa sổ

Không có bếp v́ ta không cần lửa

Cháo chợ cơm hàng mất nết đă quen thân

 

Phá thông lệ đi xa là để về gần

Kể từ đấy ta đi và mất hút

Hết nơi này lang thang nhiều nơi khác

Hiểu ra ḿnh sống để lang thang

 

Lục tỉnh là nơi có những phố phường

Đi dạo một ḿnh như một ḿnh ta ở

Đêm đêm tự ḿnh nghe tiếng thở

Bập bùng như tiếng trái tim ai

 

Và , từ ngày ấy đến hôm nay

Vẫn nghi hoặc trái tim có người đă lượm

Đánh rơi hoặc để quên ngoài quán

Cho nên buồn sống mượn trái tim ai

 

 

 

 

Mặn ḷng với biển

 

Tà áo lục em đan màu lá rối

Trời tương tư không đợi đất xoay vần

Biết phù sinh sao em c̣n khóc

So làm ǵ bạc thếch áo phong sương

 

Đang khi nghe sóng vỗ trong ḷng

Kẻ thất chí nằm phơi trên cát

Thẩn thơ đếm cát bao nhiêu hạt

Như biển đầy bao nhiêu hạt,bao nhiêu

 

Và đang nghe biển hẹn trong chiều

Gió cũng hẹn cho thêm vị mặn

Đôi t́nh nhân uống đời nhau trước biển

Môi nồng lấp lánh đại dương đêm

 

Tôi về đây áo vũ cơ hàn

Trả son phấn cho đời kép hát

Trả ngôi vua, giă từ lục lâm trấn lột

Trả đoạn trường trả hết vinh hoa

 

Hết lưu vong giả sử tôi về

Em có mặn kẻ hành nhân kiêu bạc

Thanh kiếm cụt vai sờn áo rách

Nửa đời cười theo ư của người ta

 

 

 

 

Là sao

 

Bỏ đời ta lại lên non

Nhớ câu nước chảy đá ṃn, là sao

Núi cao hơn cả trời cao

Đôi bên chẳng có khi nào gặp nhau

 

Rừng khuya  những lá ŕ rào

Lắng nghe ta biết lá nào thân quen

Lá nào đang lúc long đong

Lá nào đi hết một ṿng tử sinh

 

Ta nghe, nghe bất th́nh ĺnh

Ngạc nhiên nghe tiếng hồn ḿnh rụng theo

Lá rơi  vèo,lá rơi vèo

Như t́nh chẳng đếm ít nhiều cũng rơi

 

Trên cao cũng rất đông người

Lăng quăng đi đứng nói cười tự nhiên

Có dăm con mắt ưu phiền

Ḷng không cứ thế không phên liếp ǵ

 

 

Nghe đời cứ lặng lờ đi

Buồn ta sông suối đưa về miền xuôi

Ở đây c̣n một ta thôi

Trái tim cũng gửi theo người, là sao?

 

Là sao, và tự khi nào

H́nh như ai đó lạc vào thơ ta!

 

 

 

 

Lỡ có xa đồng bằng

Tặng Nguyễn Liên Châu

 

Cũng đành bứt sợi dây câu

Ra đi để lại một châu thổ buồn

 

 

Chân bước không nhấc hồn lên được

Ly rượu đầy không thể nhắp trên môi

Lửa và nếp đă làm nên rượu

Em làm nên tôi ngơ ngác giữa trang đời

 

Ai nào muốn chôn chân một chỗ

Cổ thụ già rồi mục mất mà thôi

Th́ xin chọn làm cây cột điện

Ai quan tâm đứng đấy giữa ban ngày

 

Một lần xa chắc đâu là xa tạm

Chập choạng ánh đèn buông lưới ra khơi

Trong một mẻ có khi nhiều tôm cá

Biết đâu chừng lưới được cả hồn tôi

 

Tôi sẽ về như cá nằm trên thớt

Mùa này ruộng lúa cũng đang hong

Dưới chân rạ hằn sâu đôi vết nứt

Nhớ mài cho sắc lưỡi dao em

 

Xa sẽ nhớ dăy thềm rơi những nắng

Cỏ b́nh nguyên xanh mượt chân đê

Thương và xa, số phần tôi như thế

Đừng ai tin lời hẹn sẽ quay về.

 

 

 

 

Có người nào đổ bóng xuống thơ tôi

 

Thanh trắc tôi để ở đây

Thanh bằng th́ ở chỗ này thưa em

Mời em vào đọc mà xem

May ra có chút b́nh yên không chừng

 

Gió qua làm rụng lá  vàng

Em làm rúng động mấy hàng thơ tôi

Trải ra như một dặm dài

Một cơn băo lá cũng đầy đó em

 

Ḷng tôi là một con thuyền

Chờ con nước lớn khởi hành đêm nay

Đêm nay hoặc giả đêm mai

Hoặc đêm mai nữa cho dài biệt ly

 

Trời sinh tôi để ra đi

Bến nào cũng thế sá ǵ đục trong

Đă mang lấy mệnh con sông

Không đi không biết tấm ḷng của nhau

 

Qua sông th́ chẳng có cầu

Chiếc linh hồn ấy đổ vào thơ tôi

Thơ tôi nằm đợi lâu rồi

Trăm năm mới có một người không quên

 

 

 

 

 

Con thuyền nhỏ làm đắm ḷng ta

 

Ḷng em ai biết nông sâu

Cho nên tôi chẳng bắc cầu làm chi

 

Thuyền em tận bến sông xa

Mà sao đắm được ḷng ta nửa chừng

Xa xôi có đến ngh́n trùng

Ḷng ta nào có sang sông bao giờ

 

Ḷng ta vẫn giống hôm qua

Hằng đêm đứng ở hiên nhà đợi nhau

Đèo cao, núi thẳm, vực sâu

Chẳng làm ta đắm ḷng đâu bao giờ

 

Rất gần mà lại rất xa

Bất ngờ những thứ tưởng là mong manh

Vô t́nh ta cứ lênh đênh

Không ngờ ta để lật thuyền, về đâu

 

Chiều nay thấy gió không nhiều

Thuyền ai chẳng thấy mái chèo hai bên

Ta nghe tan ră trong ḷng

H́nh như ḿnh đắm mà không biết ǵ

 

Tay cầm một chiếc lá khô

Nhiều khi ta cũng bất ngờ hỏi ta

Thuyền ai vừa mới đi qua

Lửa đèn le lói như là rất quen

 

 

 

 

 

Chạnh thương chân gió c̣n vương dấu bầm

 

Ngọn nào về rất dễ thương

Mà sao chân gió c̣n vương dấu bầm

Chợt nghe trong cơi xa xăm

Vết thương ai lỡ để quên độ nào

 

Gió mang về vết xanh rêu

Ta nghe ta cũng ít nhiều xót xa

Tiếng đời phảng phất chưa qua

Gió mang về đứng hiên nhà đợi ai

 

Bao giờ hết một đêm vơi

Cho ta nghe lại tiếng người năm xưa

Th́ thầm  tiếng một đêm mưa

Giọt không nặng lắm cũng vừa ngổn ngang

 

Không rơi trong cơi muôn trùng

Nhẹ thôi như thể rơi cùng gió bay

Chạnh ḷng chân gió đêm nay

Không nhiều hứa hẹn một ngày dễ thương

 

 

 

 

 

 

Ch́m khuất muà đông

 

Mơ hồ cánh sếu qua sông

H́nh như trời đă sang đông mất rồi

Những ǵ có ở quanh đây

Cũng đang sửa sọan cho ngày ra đi

 

Không ai chịu nói năng ǵ

Vài thân đơn chiếc lạnh tê cơi ḷng

Khuya nay đang vượt đại ngàn

Bầy chim di trú về nam nữa rồi

 

C̣n đây,c̣n một ḿnh tôi

Thềm hoang có chiếc lá rơi thật buồn

Những xe th́ vẫn long đong

Vô tư đi hết những ṿng thời gian

 

Em ơi phố đă lên đèn

Vài ba khuôn mặt không quen hiện  về

Xa và xa lắc xa lơ

Lá không là lá mùa thu của ḿnh

 

Dài như một lá thư t́nh

Mùa đông khi khuất khi ch́m trong tôi

Xa nhau là thiếu một người

Thiếu luôn cả một cuộc đời đó em

 

 

 

 

 

 

Phên liếp quê người

 

Bạn xa quê làm “Biệt Huế hành”

Người khác xứ, ta đọc vào rất thấm

Trời đang hạ nghe ḷng trở lạnh

Nắng quê người gai ốc nổi căm căm

 

Ta có lần tắm nước sông Hương

Lang thang qua mấy nhịp Tràng Tiền

Huế chỉ có thơ không có rượu

Nên ta buồn từ đấy bỏ đi luôn

 

Phút yếu ḷng nghe lời ta dụ dỗ

Bỏ hoàng thành cô gái Huế xuôi Nam

Mấy mươi năm chớ hề quên trái vả

Cây ta trồng gai góc quả sầu riêng

 

Ta cám ơn cái nóng Sài G̣n

Nuôi nỗi nhớ thương quê mùa rét dữ

Cha mẹ hiền sinh con nghịch tử

Mượn phố phường làm chỗ dung thân

 

Con gái Sài G̣n bén nhọn như kim

Tờ giấy bạc thản nhiên xé thành hai nửa

Cho ăn thiếu c̣n khom lưng làm ghế

Bắt ta leo tường vô rạp coi phim.

 

Sài G̣n thương nhau như tích với tuồng

Đường phố rộng sao bằng sân khấu

Son phấn lạt đào thương ca rất đậu

Mặc đoạn trường mặc cả vinh hoa

 

Tuồng chưa xong tóc đă bạc rồi

Tạ trời đất tay ta vẫn trắng

Cô gái Huế - nhà -ta không nguôi phẫn hận

Dĩa dầu đầy chế măi sợ đêm vơi

 

Th́ của Huế lại trả về cho Huế

Ta trả ta về đường phố năm xưa

Quán cháo trắng mẹ nuôi giờ không thấy nữa

Lạc về đâu hơi ấm liếp phên nhà

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

Ngọn đèn đường bó quên

 

Rạng đông rồi, đă hết đêm

Người phu dậy muộn mà quên tắt đèn

Một ḿnh đứng ở công viên

Mối t́nh nào đă hết duyên ban đầu

 

Sáng nay thấy nước rủ nhau

Khi không để mặc cây cầu không qua

Tự nhiên ḷng cũng bơ vơ

Phố dài như thể không nhà sáng nay

 

Nh́n lên những lá trên cây

Cũng đang chuẩn bị cho ngày đi xa

Lặng im trên những vỉa hè

Những người ngủ bụi cũng đi hết rồi

 

Ngọn đèn thắp giữa ban ngày

Tàn phai như mối t́nh phai lạnh lùng

Con đ̣ chuẩn bị ra sông

Ngoại trừ thân gỗ c̣n không có ǵ

 

Phập phồng thảng thốt đôi khi

Không chừng nhân loại bỏ đi sao đành

Gió ngừng thổi,nước đứng yên

Không c̣n em nữa một ḿnh tôi sao

 

Mất nhau mất tự khi nào

Mà quên đến cả lời chào chia tay!

 

 

 

Thuyền hoang

 

Bến có đây chẳng biết khi nào

Những con đ̣ thường xuyên ghé bến

Khi đúng hẹn nhiều khi thất hẹn

Ta cũng bao lần sai hẹn với ḷng ta

 

Con sông lặng lờ như vậy, đi qua

Không hiểu v́ sao không nói năng chi hết

Và như vậy những đêm khuya khoắt

Có thể bến buồn bến đóng thành băng

 

Sông ơi, sao chỉ có nước trong ḷng

Ngoài ra không c̣n ǵ nữa cả

Thời gian có khi nào sẽ cũ

Ngày tháng lạnh lùng một dăy long đong

 

Có thể ta rồi cũng chẳng nói năng

Bông hoa bến nở chi cho quá muộn màng

Buổi sáng nay chợt về cơn rét đậm

Bất ngờ đánh thức mọi hoang mang

 

Như mọi thứ đều trở nên thất hẹn

Ngoài sông kia hờ hững một con thuyền

Không có ai ngồi câu hoặc làm chi trên đó

Những gỗ buồn có chịu nổi thời gian

 

Sáng nay bỗng nghe ḷng rất trống

Thương những nơi nào một thuở đi qua

Những vết chân có c̣n đó nữa

Hay tan hoang như một sự xoá nhoà

 

Thương không nhớ- thương không địa chỉ

Con thuyền không chở bến đi theo

Và như thế sau nhiều đêm gió hú

Lấp dần đi cái bến tự khi nào

 

 

 

 

 

Những sáng tinh mơ

 

Anh vẫn ra đường vào giờ sớm nhất

Bập bùng theo ánh lửa hàng rong

Tự hỏi tàn cây có khi chưa thức

Trong cơn mơ không biết có chi buồn

 

Cây bên đường có khác chi anh

Có những thứ không gọi tên ra được

Giữa những lá có nhiều góc khuất

Những nỗi niềm đành ém bên trong

 

Có trái tim nào dở cuộc lưu vong

Đứng đấy như một đời dang dở

Quá dang dở ghép làm sao được nữa

Những mảnh buồn theo gió lang thang

 

Ra đường sớm như người vất vả

Quen dần với động tác  mưu sinh

Giọt mồ hôi giả như lam lũ

Tan vào trong cái lạnh hơi sương

 

Con phố dài lúc đấy một ḿnh anh

Thẳng thớm như chiếc khăn chưa rớm lệ

Và hoạ hiếm dăm căn nhà hé cửa

Mở ra không biết để làm ǵ

 

Và ḿnh anh chầm chậm thả xe đi

Qua một cây cầu, vài ba con dốc

Trong hiu quạnh gió lên từ mặt nước

Rất mịt mù vời vợi một tầm cao

 

Và bất ngờ có tiếng lao xao

Anh cũng lập loè như ánh lửa

Xa xôi lắm hỡi chân trời góc bể

Có người nào để nhớ lúc tinh sương !

 

 

 

 

 

Kính thưa Bà huyện Thanh Quan

 

 

Kính thưa Bà huyện Thanh Quan

Nghĩ ǵ khi tới Đèo Ngang chắn đường

Một đi những gió cùng sương

Dưới kia lũng nhỏ c̣n vương bóng chiều

 

Quê hương ch́m khuất nơi đâu

Gió mùa đông bắc đi theo với người

Một thân vương giả nơi đây

Đỉnh đèo gió hú chiều nay thật buồn

 

Trông lên những núi cùng non

Chim kêu vượn hú đoạn trường ngày đi

Tài hoa cũng một đôi khi

Như vuông lụa trắng c̣n ǵ trắng hơn

 

Thưa bà, gió lộng qua truông

Rét thân rét cả linh hồn người xưa

Rét vào trong mỗi câu thơ

Mấy trăm năm rét bây giờ c̣n nghe

 

Thưa bà, ngày ấy chưa xa

Ngổn ngang tâm sự cũng là có nhau

Trong tim của những người sau

Cũng đơn thân lúc qua đèo thế thôi

 

Đèo Ngang không phải ngọn đồi

Con đèo là một nỗi đời đắng cay

Thưa bà, xin được chia hai

Vài trăm năm cũng không dài lắm đâu

 

 

 

 

 

 

Đường bay chim cánh cụt

 

Là cánh chim không t́m ra cành đậu

Biết làm sao chiều xuống kia rồi

Đành cứ bay cho đến khi cánh mỏi

Băng qua rừng hay vượt biển khơi

 

Đêm rất dày và bóng tối mênh mông

T́m đường về đậu xuống hồn em

Em ở nơi nào tôi chẳng biết

Thôi cũng đành rong ruổi cánh chim sương

 

Cứ thế bay cho hết mùa đông

Tôi nghĩ không chừng mùa xuân sẽ tới

Nh́n xuống thấy một vùng đất mới

Hay chỉ là ảo tưởng trái tim tôi

 

Th́ chim ơi bay hết những ngày

Những mũi tên ghim không nhiều không ít

Vào những buổi nghe trời trở rét

Tiếng loài chim cánh cụt đâu  đây

 

Lang thang trong miền băng tuyết hoang vu

Cứ thế bay giữa trời khuya khoắt

Tôi biết là  loài chim cánh cụt

Chưa từng nghe hơi ấm bao giờ!

 

 

 

 

Độc ẩm

 

Nghiêng bầu ta rót rượu ra

Có say mới biết đúng là ta không

Biết trời có thực mênh mông

Hay trời chỉ rộng chưa bằng chiếc ly

 

Nghiêng bầu mà rót rượu ra

Say cho biết đất bao la thế nào

V́ sao cái núi lại cao

Trân ḿnh mà đứng ngó vào thinh không

 

Thử say cho biết cái sông

Sông ơi đừng bỏ cái nguồn mà chi

Ta mời ta uống nữa đi

Thử xem cái sống sầu bi thế nào

 

Lênh khênh ly sóng xôn xao

Trầm ḿnh cho biết  cái sâu vô chừng

Ta không uống rượu một ḿnh

Trong ly có một bóng h́nh giống ta

 

H́nh như ta đúng là ta

Cũng là giọt rượu rót ra ngoài trời

Thôi th́ cứ uống cho say

Hết đêm ai biết c̣n ngày nữa chăng

 

Giờ này con sếu sang sông

Để ta với chiếc b́nh không một ḿnh

Ta mời ta uống tàn đêm

Vắng tanh là một dăy thềm đợi ai!

 

Ly đầy núp bóng ly vơi

Đắng cay núp bóng ngọt bùi lạ chưa

Ta giờ núp bóng ta xưa

Ôm b́nh ta uống cho vừa ḷng nhau!

 

 

 

 

Dọn nhà

 

Anh lại dọn nhà

Lại dọn ḿnh sang một nơi trọ mới

Loay hoay cùng cây búa đóng đinh

Trước bức tường bê tông cốt thép

Bụi rơi vào mắt cay xè

Như những đêm nằm đợi sáng

 

Và lại chong đèn nghe tiếng đêm rơi

Cuộn trong tiếng cải lương bi phẫn

Đời cô Lựu buồn như lá sầu riêng

Những vua chúa vương phi hoàng hậu

Tan biến khi đèn phụt tắt trong đêm

 

Và làm quen khúc sông chảy trước thềm

Chỉ cách giường anh vài con sóng

Đợi một lần sạt lở

Như bao lần sạt lở giữa trang thơ

 

Tất nhiên là phải đóng cây đinh

Trên bức vách vô h́nh

Để treo hồn ḿnh lên đấy

 

Lại lênh đênh thêm một cuộc dọn nhà

Dọn cả nỗi cô đơn trong hành lư

Giữa chông chênh căn pḥng trọ

Biết hồn ḿnh có kịp chuyển theo không

 

Anh lại ra đi trong cuộc dọn nhà

Căm phẫn như lần nổi loạn

Gươm giáo tuốt trần đôi hàng sáng loáng

Nhọn như điều tuyệt vọng buổi ra đi

 

 

 

 

Chiếc balô hoang dă

 

Từ chuyến xe đầu tôi ghé thẳng vào đây

Em có thấy toàn thân tôi đầy bụi

Em có thấy người khách đầu tiên vừa tới

Chiếc balô bèo nhèo bám ở sau lưng

 

Trong balô này em biết có ǵ không

Những năm tháng đă ngả màu vàng vọt

Những con đường mà tôi nối được

Thành một ṿng trái đất để bên trong

 

Và trong này c̣n những đa đoan

Những giây phút thiếp đi mụ mị

Đứng chênh vênh  trên đỉnh đời vô nghĩa

Nh́n chiên hiền xuống núi buổi hoàng hôn

 

Trong balô này có những b́nh yên

Chỉ loé lên như lá me rơi văi

Lá muốn nói một điều chi đấy

Bởi gió lang thang nên lá vẫn ngập ngừng

 

Chủ quán ơi, hôm nay ngày hưng phấn

Ḷng tôi vô t́nh cũng muốn bay lên

Ly cà phê em vừa để xuống

Khói cũng bay thơm ngát vị yên b́nh

 

Mọi người nào cũng rất hân hoan

Rất dễ thương như nhũng lời ẩn dụ

Chiếc ba lô sẽ nặng hơn chút nữa

Thêm tâm sự buồn tôi hái được nơi em

 

Balô lại cùng tôi xuống phố

Biết có ǵ c̣n lại phía sau không

Vệt nắng dài nơi em đứng đó

Thay chỗ một người không tuổi không tên

 

 

 

 

 

 

Câu thơ vô t́nh ta bắt được

 

 

Dậy ra coi ḷng hết đau chưa

Lời ai nói hay thơ người nào đấy

Cơn mơ ơi xin đừng tan vội

V́ cơn đau không hết bao giờ

 

Ta cũng từng nhắc nhở ḷng ta

Mưa có thể mọc lên từ đất

Có thể nghe tiếng ḷng xào xạc

Th́ cơn đau không thể khác, ta ơi

 

Khi ta đi những vỏ ṣ vỏ hến

Có theo về nơi lạ nào không

C̣n vô số những câu thơ quên lăng

Rụng đâu đây ta chẳng đi t́m

 

Không t́m những tháng năm rơi rớt

Con bướm vàng lơ lửng quanh đây

Cứ để ḷng yên như trang giấy

Kinh động làm ǵ màu trắng tinh khôi

 

Thức làm chi ḷng của ta ơi

Đă khóa bên trong đôi cánh cửa

Trong đấy không thiếu ǵ mưa gió

Thinh lặng rồi buồn như gió mưa

 

Dậy ra coi ḷng hết đau chưa

Lời ai đấy hay lời gió nói

Cơn băo rớt dăm cành bị găy

Và dăm cành c̣n đấy vẫn y nguyên

 

 

 

 

Để nhớ lúc Trâm xa

 

H́nh như tôi vừa tiễn một người

Có điều ǵ mất đi trong tôi

Lúc qua đèo tôi nhủ ḿnh như thế

Lệ có bào ṃn núi cũng không nguôi

 

Mấy giờ trưa nay người lên phi cơ

Người mặc áo hoa lần đầu gặp gỡ

Hay áo hồng như chiều hôm qua

Buổi chiều mây đùn trắng xóa

Cho tôi già trong một cơi vô tư

 

Tôi tiễn người để biết kẻ đi xa

Đă mang theo hồn người ở lại

Sao người không đi bằng sân ga

Có ánh đèn cho mắt tôi vàng úa

Đời buồn tênh sao người không đi ngựa

Cho tôi nghe lóc cóc trên đường

 

Tôi không muốn người dùng phi cơ

Bởi đôi mắt làm sao ngó thấy

Tôi không muốn người dùng phi cơ

T́nh chỉ đẹp trong một bàn tay vẫy

 

Có thật người đă đi chiều nay

Hay tiễn đưa chỉ là ảo tưởng

Hay chính tôi, tôi vừa khởi hành

Vào trăm cơi nhớ nhung vô tận

 

(Yêu có phải suốt đời níu giữ

Một điều ǵ không có trong tay

Yêu có phải là cần thay thế

Những cơn buồn vô cớ trong tôi)

 

Chuyện người đi đă là có thật

Thôi cũng đành to nhỏ với hư không

Tôi là núi sao người bỏ núi

Tôi là thuyền sao người không qua sông

Tôi là cầu sao người không qua thử

Cho tôi nh́n bóng nước rung rinh

Cho tôi  nh́n tôi hốc hác điêu tàn

Cho tôi khóc và nghe tiếng khóc

 

Có người đi sao chiều không mưa

Có người đi sao chiều không nắng

Rất lăng mạn sao tôi không buồn

Mà chỉ thấy ḷng ḿnh khoảng lặng

 

Thôi hăy đi cho thật b́nh an

Và cô đơn suốt cuộc hành tŕnh

Sá ǵ tôi cành cây nhớ gió

Hắt hiu buồn trên đỉnh chênh vênh

 

Người đi rồi tôi như mặt bàn

Ngón tay nào vu vơ trên đó

Người đi rồi tôi như chiếc gương

Thỏi son nào tô môi trong đó                                                                                              

 

Người đi rồi tôi như chiếc xe

Không hành khách ngủ vùi trên bến

Và người đi tôi thành nỗi buồn

Không cách ǵ làm tăng thêm nữa

 

Người đi rồi tôi c̣n một ḿnh

Làm nhà tu trong căn nhà trống

Ai sẽ tắt giùm tôi ánh điện

Cho tôi nh́n thật rơ đời tôi

Đời của tôi nhiều khi buồn muốn khóc

Pleiku 1970

 

 

 

 

 

Đă hết thời phát văng ?

 

Cơn mưa sớm đưa ta về thành phố

Đứa trẻ bạc đầu nhớ lại buổi ra đi

Ngồi thu lu trên chiếc xe đ̣

Giống chiếc xe bít bùng đi phát văng

 

Mưa to quá xoá nhoà buổi sáng

Kẻ lưu đày trở lại ấu thơ xưa

Gặp những ai, ta đếm thử, không ngờ

Chỉ thấy hai bên đường nhấp nhô cột điện

 

Chiếc bóng đèn khi trời hửng sáng

Yếu mềm như thiếu phụ có đau riêng

Ta bây giờ thành đấng anh minh

Cũng khó ḷng sẻ chia cùng với họ

 

Để lại dọc đường bao nhiêu là thứ

Tay trắng về thăm lại mái nhà xưa

Kẻ vô danh nào đă vào nơi ở đó

Sang tay dâu bể của đời ta

 

Thuở ra đi vô t́nh ta đă nhận

Sứ mạng làm người cô độc đến hôm nay

Trước Trời đất tự hào ta sẽ hỏi

Đă  làm xong khốn khổ nỗi đau này?

 

Thơ ta đấy, những bài kinh cứu khổ

Người đọc vào thấm được bao nhiêu

Mà ḷng ta vô cùng kiêu hănh

Con sông kiêu chở những hoa bèo

 

Nh́n qua vai của người tài xế

Chiếc vô lăng tṛn chao đảo ṿng xoay

Mỗi uốn lượn nhắc ta từng ngă rẽ

Đường đi xuyên dâu bể tháng năm dài

 

Sài G̣n ơi, ta về lại sáng nay

Đêm đă tan sao chưa thấy mặt  trời

Trăng nấn ná trăng không đi vội

Ta về mà không tới được phải không ?

 

 

 

 

 

Ánh đom đóm trong giấc mơ tôi

 

Trong vuờn tôi chờ sẵn giấc mơ

Cánh cửa không then khoá bao giờ

Tôi đợi đấy, tôi vẫn thường chờ đấy

Có thể bầu trời không nắng không mưa

 

Có thể đến một cơn ác mộng

Bi kịch nào mà tôi đă đi qua

Một cái chết ám ảnh nào mà tôi không quên

Không thể nào quên cùng năm tháng

 

Và có thể đấy là ngọn nến

Trong nhà thờ vào lúc vắng tanh

Một ḿnh tiến lên bàn thờ Chúa rờn rợn

Đôi chân run t́m kiếm sự an lành

 

Trong vườn tôi chờ sẵn cơn mơ

Chuyến tàu có thể mới xa về

Tiếng c̣n rít lên như xé vải

Thả xuống ga một người lạ lẫm

 

Có thể mơ thấy vuông khăn màu trắng

Trên đầu một thiếu phụ đáng thưong

Của một thời tôi phải chia bất hạnh

Với những con người không tuổi không tên

 

Tưởng sẽ mơ thấy một tiếng đàn

Lời ca nào vút lên cao ngất

Chếnh choáng ḷng tôi như cơn say

Đến cùng với nỗi cô đơn tột bực

 

Tôi vẫn chờ những cơn mơ như thế

Để trở lại cái thời, nơi đă sống

Thời tự nuôi bao nhiêu huyễn mộng

Mà cánh cơn mơ vẫn trống tự lâu rồi

 

Và bất ngờ như thế đó, em ơi

Tôi lại thấy vườn tôi lập loè con đom đóm

Trong cơn mơ không nh́n ra ánh sáng

Chợt loé lên. Và tắt tự khi nào!

 

 

 

 

 

 

Tôi trách trời em đừng cản ngăn tôi

 

Giá Trời đừng hại chúng ta

Đừng sinh ra cái gọi là chia ly

Sinh ra thứ ấy làm ǵ

Một đường hai ngả ra đi , thật buồn

 

Người đi nắng gội mưa tuôn

Đá kia cũng thấy chạnh ḷng nước non

Giá Trời đừng quá vô tâm

Núi đừng cao vút để sông đừng dài

 

Giá Trời hiền một chút thôi

Th́ sầu thiên cổ đă nguôi dần dần

Có đâu trong cơi nhân sinh

Loay hoay t́m kiếm cái ḿnh vẩn vơ

 

Giá Trời không nắng không mưa

Bốn mùa đừng có một mùa rét đông

Rừng lao xao, biển mênh mông

Lặng im tiếng sóng trong ḷng.Giá như…

 

Giá như đừng có ngày xưa

Ngày sau đừng có, bây giờ cũng không

Giá như có một bông hồng

Bông hồng chỉ đẹp mà không nói ǵ

 

Gió khuya đừng ở xa về

Vô t́nh lay động  những ǵ đang quên

Giá như những cuộc t́nh nồng

Cuộc nào cũng giống như Ḥn Vọng Phu!

 

 

 

 

Soi gương

 

Giờ này c̣n một ḿnh ta

Soi gương xem thử ḿnh là những ai

Th́ ra có quá nhiều người

Cùng nhau tạm trú trong đời ta đây

 

Thấy ai trong thủy tinh này

Chia chung đau khổ những ngày yêu nhau

Ầm ầm nghe tiếng gươm đao

Có khi là nỗi thảm sâu bất b́nh

 

Một ḿnh đứng giữa mênh mông

Trông ai như gă đàn ông lỡ đường

Và ta thấy ở trong gương

Cành cây nhớ gió con sông nhớ cầu

 

Buồn t́nh, thôi đập cho mau

Một lần nh́n thử phía sau ngậm ngùi

Trong gương thấy rất nhiều người

C̣n ta, t́m nát đất trời, cũng không!

 

 

 

 

 

Quán của người tên V.

 

Đường sinh tử một ṿng chưa khép

Tạt vào đây quán trọ đời em

Rót cho tôi chai nào cay đắng nhất

Hồn tôi là một chiếc ly không

 

Mái quán em tường xiêu giấy lợp

Hào phóng đời cho mượn ánh đèn

Tôi sẽ thắp giùm em thêm chút nữa

Dẫu chỉ là đom đóm trong đêm

 

Bàn ghế nhựa làm sao rơi loảng xoảng

Rừng ở đâu cho phá đá cưa cây

Em chỉ cho mượn tạm chiếc ly này

Không cho đập lấy ǵ phóng đăng

 

Chủ quán ơi, hôm nay ngày tháng mấy

Nhân loại trừ tôi c̣n lại được bao người

Mái quán em thành trời cao vời vợi

Để cái nền làm vỡ chiếc ly rơi

 

Trăm cơn sầu đang đổi cơn say

Tôi đốt quán, em đừng buồn tôi nhé

Mở giùm tôi chai nào cay đắng nữa

Ly vỡ rồi cứ đổ xuống thân tôi

1995

 

 

 

 

 

Lời chúc giáng sinh

Tặng Lê Thị Kim

 

Hôm nay là của ta đây

Bỗng nhiên lại nhớ cái ngày sinh ra                     

Bỗng nhiên ta lại nh́n ta

Giật ḿnh cứ tưởng đấy là người dưng

 

Núi cao nh́n tưởng con sông

Hoa bèo tim tím một ḍng về xuôi

Nh́n lên rộng quá bầu trời

Thương ḿnh quanh quẩn một đời phù du

 

Kể từ nhân loại thêm ta

H́nh như mọi thứ hóa ra mịt mùng

Giật ḿnh giữa những đêm không

Mơ hồ thấy có nỗi buồn ở bên

 

Th́ ta cũng có ngày sinh

Một ngày vô định mênh mông là ngày

Một ngày trắng cả hai tay

X̣e ra vạch ngắn vạch dài xen nhau

 

Thôi th́ gặp bến sông sâu

Vân tay ta hóa thành cầu mà đi

Ta ơi đừng nói năng ǵ

Cứ đi rồi cứ quay về, vậy thôi!

 

Gắng ru ḿnh nhé, ta ơi

Ngọt như tiếng đất tiêng trời ru nhau

Tiếng ḷng gửi đến ngàn sau

Êm êm như tiếng gió reo đại ngàn

 

Ng̣ai trời đang đổ cơn mưa

Xóa đi những ư nghĩ chưa thành h́nh

Hôm nay kỷ niệm giáng sinh

Ta thay nhân loại chúc ḿnh an vui

27-11-08

 

 

 

Mơ thấy ngủ trên đèo Rù Ŕ

 

Nửa đêm nằm ngủ trên đèo

Ta mơ thấy tiếng rất nhiều ngựa con

Gối đầu trên đá chon von

Ta đang nằm giữa sa trường ngàn năm

 

Giáo gươm cờ xí quá quan

Bao nhiêu binh tướng đă nằm lại đây

Nơi ta nằm ngủ đêm nay

Phế hưng mấy lớp xanh đầy cỏ non

 

Bao nhiêu mộng ước vuông tṛn

Thủy chung mà hóa nên ḥn Vọng phu

Ta nằm nghe giữa cơn mơ

Tiếng ḷng của những người xưa vọng về

 

Gió nào vừa mới đi qua

Nghe như tiếng hú trên bia mộ người

Chạnh ḷng nghe cũng chơi vơi

Vọng về những tiếng rạc rời xa xa

 

Vọng phu là một bài thơ

Những vần bi tráng bây giờ ở đâu

Gió đưa chinh phụ lên đèo

Bao nhiêu con mắt nh́n theo bóng người!

 

Ngàn năm sầu vẫn không nguôi

C̣n nghe vó ngựa hí ngoài ải quan

 

 

 

 

Ngày bắt đầu như vậy đó, em ơi!

 

Ngày bắt đầu thật sớm

Hay chỉ là phút cuối cùng

Một đêm dài không ngủ

Ẩm đục sương mù những sớm mai

Con tàu nhả khói lại ra khơi

Sau lưng bờ bến cũ

 

Dễ bay lượn như là khói thuốc

Đi t́m đốt cháy những khoảng không

Khổ đau ấy khơi lên niềm hy vọng

B́nh yên năm tháng mập mờ trôi

Con tàu nhả khói lại ra khơi

Bỏ lại sau lưng nhiều thuỷ thủ

 

Giă từ mặt nước về trên cạn

Nằm trên đống đá ngủ vô tư

Thương kẻ đi trong mùa biển lặng

Chẳng được nghe con sóng xô bờ

 

Trên nước mênh mông buồn rơi viên sỏi

Như một ngày buồn rơi tới đáy

Đáy nhận sỏi buồn rơi của ngày

Tôi nhận tôi về không ư thức

 

Không dám say trên cốc rượu đầy

V́ sợ mắt em trong đó

Và hạnh phúc dường như không có

Dù ở ngoài hay ở trong ta

 

Và cuối cùng lại trở về giường

Đốt lên điếu thuốc nữa

Chong mắt nằm chờ cơn mất ngủ

Một ngày qua bao lần lửa đỏ

Con đ̣ qua mấy bến lênh đênh

 

Ngày đă qua

Vô t́nh mà qua,như vậy đó

Em ơi!

1992

 

 

 

 

 

 

Có thể nào em hiểu hồn tôi

 

Em hiền lành không một lần ngủ bụi

Góc sân chùa hay bệ gác chuông

Khi nhà Phật khi ngủ nhờ nhà Chúa

Một vỉa hè hay sạp chợ qua đêm

 

Chưa đóng cây đinh vào một thân cây

Thỉnh thoảng đáo qua để xem ḿnh đă lớn

Giấc ngủ thật ngon trên ghế giảng đường

Để biết rong chơi thích hơn đi học

 

Chưa cười đau em chỉ quen tiếng khóc

Để được yêu thương để được giỗi hờn

Như sự dịu dàng trong buổi rạng đông

Một buổi hoàng hôn nào rực rỡ

 

Th́ làm sao em hiểu hồn tôi

Chai sạn mảnh đất nung trưa hè đổ lửa

Trường tôi học không có hoa phượng vỹ

Đó là trường đời tự học lấy đi hoang

 

Làm sao em hiểu những ngày mưa xối xả

Sắc như dao chém xuống mặt người

Vành khăn trắng trên đầu thiếu phụ

Mặt trời đêm, trăng mọc giữa ban ngày

 

Người cầm bút trầm tư trên giấy

Đến kiệt cùng vẫn trắng một màu thôi

Không có thời gian cho em lên cơn sốt

V́ nỗi đau thân phận con người

 

Không một lần đau nhói trong tim

Những phẫn uất không sao bùng ra được

Con thuyền kéo lên nằm trên đất

Đ́u hiu năm tháng nhớ ra khơi

 

Có thể nào em hiểu ḷng tôi

Khi ch́m ngập trong ánh đèn vàng vọt

Giữa đường khuya khi người ta đă hết

Bước tôi về sau những cuộc chia ly

 

 

 

 

 

 

Tháng Tư hoa phượng vỹ không c̣n

 

Tháng Tư em đội hoa xuống thuyền

Thuyền em đi trong mùa nước lớn

Tôi biết những cây và chiếc bến

Cũng mềm ḷng khi tiễn em đi

 

Biết đêm buông tôi lặng lẽ quay về

Không thể biết chút ǵ thêm nữa

Quăng điếu thuốc bởi không t́m ra lửa

Như một lời nguyền cho kẻ đi xa

 

Thương cái bến tự giam ḿnh trên cạn

Sợ cơn triều lấn băi lúc trăng lên

Là lúc đấy mênh mông tất cả

Cả linh hồn trắng xoá dưới màn đêm

 

Em đội trên đầu hoa thơm gió mát

Một lần đi cũng chẳng đâu xa

Chỉ cách nhau một trái tim thổn thức

Tập quên nhau không dễ bao giờ

 

Tập quên cả con sông đầy nước

Trong ḷng tôi có tấm lịch treo tường

Vẫn c̣n đấy h́nh như không xé

Những tờ rời c̣n đấy vẫn y nguyên

 

Mùa hạ trở về vào tháng Tư

Vườn nhà ai có chùm bông điệp

Và cơn mưa đầu mùa nặng hạt

Bóng đèn đường không phên liếp che thân

 

Và một ḿnh  , tôi vẫn tập quên

Tập im lặng nghe lời gió nói

T́nh chỉ có phút đầu không phút cuối

Nên t́nh buồn không biết đến bao năm

 

 

 

 

 

Ta đi t́m lửa đốt đời ta lên!

 

 

Hỡi ơi, đời chán thế sao

Muốn đi chẳng có chỗ nào mà đi

Nh́n ra vẫn thấy đêm khuya

May ra có điếu thuốc ǵ để quên

 

Giờ mà có, khói xanh um

Mịt mùng khói thuốc che giùm ḷng nhau

Một điếu thôi cũng cơ cầu

Sáng mai có cả một bao rất thừa!

 

Buồn ḷng nhớ bạn ta xưa

Ngh́n trùng xa cách bây giờ ở đâu

Bạn ta giống một v́ sao

Lâu lâu có bận soi vào ḷng ta

 

Bầu trời vừa rộng vừa xa

Lại sâu thăm thẳm như là bóng đêm

Vi vu bờ cát hàng thông

Nửa đêm thiếu thuốc thấy không c̣n ǵ

 

Bạn từ bỏ cuộc ra đi

Lửa tàn thuốc hết, t́nh si cũng buồn

Ta ngồi nhớ chuyến xe đêm

Lao đi vun vút mà quên một người

 

Để ta đứng đó chơi vơi

Buồn như có thể mỉm cười cho xong

Tinh mơ giữa bốn khung tường

Lạnh như có một mùa đông đứng gần

 

Đêm dài, hết thuốc, mênh mông

Bơ vơ giữa cơi đời không có người

Người xa, xa thật, xa rồi

Ta đi t́m lửa đốt đời ta lên!

 

 

 

Quân vương áo rách

 

Đang nổi sùng, tiếng chuông điện thoại

Ré lên như xé rách màng tang

Như mang dầu chế thêm vào lửa

Khích động ḷng ta bốc cháy phừng phừng

 

Chỗ đang ngồi không có ly có cốc

Biết lấy ǵ ta đập cho nguôi

Đành móc túi c̣n bao nhiêu mua hết

Đánh cuộc với đời một bận coi chơi

 

Tàn điếu thuốc mới hay ḿnh thua hết

Hơn trăm tờ vé số biếu không ai

Đánh rớt nơi nào làm sao ta biết

Vẫn hằng lo rơi mất tấm thân này!

 

Mà giận điều chi, làm sao ta biết

Giận chi loài người, không lẽ giận khói sương

Sương khói cho ta tấm màn hư ảo

Che trái tim này t́nh nghĩa bao năm

 

Đang nổi sùng th́ ai đó vô tâm

Đến xin ăn khi ta chẳng c̣n ǵ trong túi

Mà cứ ré lên tiếng chuông điện thoại

Tiếng chuông nhà Chuá gọi linh hồn

 

Ta ngồi đây như nấm mồ hoang

Đă bao năm không hương khói

Muà khô hạn cỏ trên mồ bốc cháy

Khi đổi muà ch́m ngập dưới mưa giăng

 

Và ta ngồi giữa trăm thứ lăng nhăng

Ngó bàn tay những đường vân mộng ảo

Giận đấng quân vương tả tơi manh áo

Từ ngai vàng đi xuống kiếp dân đen!

 

 

 

Cảm xúc Huế

Tặng Văn Viết Lộc

 Không ở đâu thấy ḥ bằng mắt
 mà giọng ḥ ngọt sắc như dao
 chiều giăng mưa bủa lưới trên cầu
 thương con sếu ngại rét đông cúm rúm 

 Thương cả hai người, em với bóng
 chiều vàng nghiêng nón lá qua sông
 để giọng ḥ em mát mái xuôi ḍng
 người ta đă xây bến đ̣ Thừa Phủ 

 Đêm vườn ai đóa bạch quỳ nở sớm
 thương kẻ si t́nh em cũng lớn theo hoa
 trên vài cầu ai đợi ai qua
 mà  dưới chân cầu chỉ toàn là nước

 Dậy rất sớm trái tim nồng thao thức
 đêm không dài nghe bước chân qua
 tiếng kinh ai tụng sớm trên chùa
 tưởng giọng ḥ ngân ra thành sợi 

 Cảm xúc kín vỡ ̣a dưới mái cong Đại Nội
 đêm về phấp phới cánh dơi bay
 nghe cơn mưa không rơi xuống tự trời
 nghe trái tim sinh đôi trong lồng ngực 

 Của bầy chim bỏ xứ đi xa
 gửi lại Huế nỗi sầu đá dựng
 thương con sông dịu dàng ra biển
 con sông không chịu mặn bao giờ

 Và như con sếu lạc trong vườn
 xứ lạ đến bị người cắt cánh
 và t́nh yêu không tính bằng năm tháng
 bằng độ bền của tiếng mưa rơi 

 Huế của những ngày mưa mọc lên từ đất
 có ai buồn bỏ Huế ra đi
 nghe ḍng sông thở giữa đêm hè
 nghe đá nổi rùa kêu trong từng khúc ruột

 1990

 

 

 

 

Rạng đông một ngày vô định

 

Trên con đường buổi sáng tôi qua

Dăm chiếc quán cà phê mới hé

Củi tí tách văng ra từng ánh lửa

Khói nước bay trên nắp ấm la đà

 

Trên con đường tôi mới đi qua

Tiếng chổi sớm khua lọat sọat

Người phu quét đường thản nhiên nh́n vị khách

Lóe lên không khác một âm thừa

 

Rạng đông thường lắm cuộc đi xa

Lạnh lắm cho những người đi tiễn

Kẻ vô gia cư ra đường thật sớm

Chờ trăm hiu quạnh ở xa về

 

Tiếng nước reo ánh lửa bập bùng

Người chủ quán xơa tóc ngồi vô cảm

Và tàn cây thản nhiên rơi xuống

Những lá vàng và cả lá xanh non

 

Chiếc xe đ̣ như bị đuổi sau lưng

Chỉ vỏn vẹn có một người tài xế

Gió thản nhiên rít qua hàng ghế

Thản nhiên hồn bung hết cửa bao quanh

 

Trên con đường nhân loại đi qua

Thản nhiên ghé một ngày vô định

Thản nhiên nhận một người như hắn

Khói nước bay trên nắp ấm la đà

27-11-1995

 

 

 

 

 

Trả lời một đôi mắt                    

                

 (Mon temps n'est pas le vôtre. G. Marcel )

 

Hỡi đóa hồng một sáng nào nở muộn
của con đường rợp bóng cây xanh...
hồn tôi bay những tiếng thơ vàng
đă lướt thướt trên triền dốc mộng

Hỡi đóa hồng trẻ như chiếc bóng
của hồn tôi ngào ngạt chút hương xưa
em trẻ như một ư tưởng bất ngờ
đă khơi dậy những hồi tuyệt vọng

Em biết đó tôi ngồi như chiếc bóng
đêm cũng sâu như tiếng hú quanh thềm
hỡi đóa hồng mà ḷng tôi rất mến
thôi trễ rồi đă hết cuộc yêu đương

Tôi vẫn sống như làn khói bếp
chiều đông nào ngại rét chẳng bay cao
vẫn bơ vơ như những toa tàu
ngại đưa tiễn nên khởi hành thật sớm

 

Có thể nào tôi hóa thân thành bóng
để yêu tôi khi bóng chiếu lên tường
để gần tôi như một mùi hương
vẫn thoang thoảng ng̣ai hành lang mỗi tối

Đóa hồng muộn, tôi là loài ngựa trắng
em có buồn xin hăy cỡi lưng tôi
hăy chia nhau những phút giây rời
của cuộc sống đă tṛn một khối

 

Ôi mộng mị suốt đời không nỡ dứt
khi giật ḿnh trễ hết cuộc yêu đương

 

 

 

 

Nụ hồng bé con

 

Tôi c̣n một chút tay không

Em c̣n mấy độ tuổi hồng chưa qua

Con tàu và những sân ga

Mây chiều quê nội mưa nhoà bóng sân

 

Vàng hoa về với mùa xuân

Tôi ngồi tôi đợi bâng khuâng bóng ḿnh

Bao nhiêu con nước qua ghềnh

Chỉ mang theo một con thuyền về không

 

Vườn tôi có một bông hồng

Bông hồng chỉ đẹp mà không nói ǵ

Băo về trong lúc đêm khuya

Mưa rơi như muốn xóa nḥa thân tôi

 

Mưa rơi th́ mặc mưa rơi

Mưa không làm ướt những lời tôi thương

Xa xôi hơn cả ngh́n trùng

Nụ hồng không nở mà hương tỏa đầy

1994

 

 

 

 

 

Tản mạn trong đêm

 

 

 * Từ Hải

Ai bảo phu nhân ta xếp giáo quy hàng

Không , ta chỉ giả vờ như vậy đấy

Sông Tiền Đường ta biết em không nhảy

Em đă ch́m trong đáy hồn ta

 

 * Từ Thứ

Quân sư buồn và có lẽ chàng đau

Một phút lỡ , thành ba năm giữ mộ

Kiếm khách ngây thơ làm hiếu tử

Từ Thứ quy Tào thành ngữ để ngàn sau

 

 * Từ Hi thái hậu

Trăng thượng uyển mơ màng ánh thép

Người mơ màng khẽ nhếch làn môi

Cả triều đại gục đầu thiêm thiếp

Ai hay đâu thái hậu khóc hay cười

 

 * Từ Đàm

Chốn linh này không thiếu mùi hương

Hương trên điện bốn bề hương bát ngát

Ta chỉ thèm mùi hương  tinh khiết

Mà nồng nàn trên    Quan Âm

 

* Từ độ…

 Từ độ chia tay em không trở lại

Tôi một ḿnh không biết phải làm chi

Để câu sáu thành câu thơ găy

Câu tám lang thang biết đến bao giờ

 

 

 

Sau cùng là chiếc bóng

Từ ngày em mang bóng ta đi
Ta ở lại không c̣n bóng nữa
Thảng đôi lúc t́m ra ánh lửa
Nh́n lên tường chẳng thấy bóng ta đâu

Trong cô đơn không ít cũng không nhiều
Vẫn đủ sống một đời cô quạnh
Hồi tưởng lại một thời có bóng
Giận ḿnh không biết đến bao nhiêu

Đă lâu rồi vẫn tưởng đâu đây
Nh́n tấm lịch ngỡ đâu ngày tháng cũ
Mất cái bóng ta vô cùng khổ sở
Loảng xoảng, ta về nghe tiếng vỡ trong đêm

Ta như con tàu cố sức ra khơi
Nh́n lại thấy không c̣n thuỷ thủ
Cánh buồm cũng không c̣n đó nữa
Biển im ĺm, thôi chẳng c̣n ai

Vậy bây giờ em nhớ thương ai
Thương chiếc bóng hay thương người mất bóng
Lâu lâu rồi cũng tan từng mảnh
Mơ hồ c̣n lại nửa ḷng ta

Hỏi bây giờ em để bóng ta đâu
Trong mắt ướt hay trong giọng nói
Th́ thôi, ở đâu mà chả vậy
Cây cối th́ nhiều và lá vẫn lao xao !

 

 

 

Nửa bài ca dao

 

Nảy ṇi đời có thêm ta

Khi vào cửa phủ khi ra cánh đồng

Rạc rời bay khắp tây đông

Cá tôm trốn biệt t́m không thấy ǵ

 

Trời cao đất rộng làm chi

Chẳng nghe được gió nói ǵ với nhau

Đừng ai xẻ gỗ bắc cầu

Th́ sông ai biết nông sâu thế nào

 

Đêm đừng có những v́ sao

Mất công ra đứng bờ ao mà buồn

Mơ màng thấy có hạt sương

Trái tim ta cũng vội vàng rơi theo

 

Đừng sinh trăm núi ngh́n đèo

Núi ngăn hai cái đ́u hiu bóng mờ

Sông ơi, đừng có đôi bờ

Nh́n nhau trân trối bao giờ gặp nhau

 

Em ơi, em mỏng như sương

Mà sao em cản hết đường ta đi!

 

 

 

 

Gửi cho em một chút ḷng ta

 

 

Ta chẳng đẹp như chàng trai đẹp

Phong trần thua một gă giang hồ

Ta chẳng khác con đ̣ hay đăng trí

Theo ḍng quên bẵng bến sông xưa

 

Khi trời gầm thét đón cơn mưa

Ḷng ta thắt như có niềm giao cảm

Khi trời chuyển sang mùa sấm sét

Ḷng ta buồn cây cối đổ tan hoang

 

Chẳng an nhiên như vị tu hành

Ta cứ dính vào những điều phiền trọc

Đưa vai gánh cho bao nhiêu người khác

Những cơn buồn vô cớ thật vô tâm

 

C̣n xa lắm mới là chàng trai đẹp

Biết khi nào thành dũng sĩ hiên ngang

Trước mặt cả một con đường vạn dặm

Vướng sầu đời, thôi hết cứ loanh quanh

 

Ta nh́n con sông nh́n chiếc đ̣ ngang

Nh́n con nước không trong mà rất đục

Cây cối cũng đứng nh́n xuống nước

Băo qua rồi c̣n đấy một hoàng hôn

 

Trời hiểu ḷng trời nổi cơn giông

Sấm sét đánh mặt sông tung tóe

Ta một thân làm sao có thể

Thành hai người chia sẻ môt cơn giông

 

 

 

 

Chiêm bao mùa Thu

Bông cúc vàng hết sức bé con
Em có thấy lửng lơ cánh bướm
Tay nhỏ xíu xin em cứ lượm
Những nắng vàng xao động xung quanh

Để cho chiều gọi gió mơn man
D́u một chút huơng đi thơm thảo
Em giấu điều chi trong vạt áo
Mà đường về bối rối chẳng thênh thang

Để mưa hè vội vă đi nhanh
Nhường con phố cho mây lăng đăng
Bé con ơi, dễ ǵ đôi má lúm
Thành đồng tiền cho tôi được tiêu chung!

Bé con ơi, có đủ thứ trong ḷng
Chỉ thiếu có một bông hoa cúc
Con bướm phượng và mấy chùm bông điệp
Thiếu đồng tiền không đợi buổi thu sang!

Vẫn nghe mùa thu có lắm hoa vàng
Lại có cả con đường lá rụng
Sự bẽn lẽn của dăm ba ánh điện
Thật khó ḷng đếm bước lang thang.

 

 

 

 

Lời tự thú b́nh yên

 

Ngày đi qua đêm lại nối theo ngày

Cây lá vẫn mọc lên từ đất

Tôi tạm trú trong một ngừơi nào khác

Bao nhiêu điều không thuộc về tôi

 

Là những thứ không nơi cất giấu

Giọt mưa tan bong bóng giữa sân trường

Gió xa về đứng chật hành lang

E vẫn thiếu một cánh cho bướm đậu

 

Nhận của đời bản sao thời khoá biểu

Tôi đi lần từng bước tới hôm nay

Nghe lao xao cát đá dưới chân giày

Viên phấn ngắn để hồn tôi vẫn thiếu

 

Và không đủ người nghe thơ Đồ Chiểu

Bằng tấm ḷng của Lục Vân Tiên

Sông Tiền Đường nước vẫn xanh trong

Mưa rắc bụi đời không dư nước mắt

 

Để ngày ngày tôi theo tôi vào lớp

Con bướm vàng t́m chỗ khác rong chơi

Hoa vẫn để ḷng hoa khoe với đất

Và b́nh yên đâu đó ở bên ngoài

 

 

 

 

 

Ngược gió

 

Một ḿnh mang cả cuộc chia ly

Nương theo cơn gió ngược anh về

Chạnh nhớ hồn ḿnh bao giá rét

Đă tan vào trong khỏang giá băng kia

 

Ḿnh anh, vậy nhé, một ḿnh anh

Cây me rắc lá xuống  tan tành

Ḿnh anh  trong mảng chiều gió ngược

Mùa hạ c̣n hay trời đă sang đông

 

Có vẻ đấy là gió mùa xuân

V́ nghe hơi ấm lạ trong ḷng

Những phố xá mỏng manh như sợi chỉ

Thấy gió về, nương ngọn gió che thân

 

Một ḿnh mang cả cuộc chia ly

Không nỡ sẻ chia những ǵ sẻ chia không hết

Nằng nặng những điều không nói được

Nương theo cơn gió sớm anh về

 

 

 

Chờ nghe lời xưng tội hoang đàng

 

 

Tôi sẽ ngồi và lặng yên nghe

Hết đêm nay nếu cần nhiều đêm nữa

Tôi muốn nghe thật rơ

Tiếng giày tâm trạng giữa đêm khuya

 

Nghe bước ai đi khác bước ai về

Nghe để biết có người đang khổ

Chiếc lá có thể bay theo gió

C̣n nỗi buồn dẫu mỏng th́ không

 

Tiếng nước loanh quanh cứ chảy ḷng ṿng

Con sông huyền thoại chỉ ḿnh em có

Mùa hè sông một màu rực rỡ

Sang một mùa có tên sông Thu Rơi

 

Tôi sẽ ngồi nghe tiếng ḷng tôi

Khi vô cớ chạnh thấy niềm thổn thức

Nghe mịt mùng ngoài khơi

Tiếng bầy cá rủ nhau đi t́m biển khac

 

Sẽ nghe hết nỗi đời than trách

Tôi cũng thường nghe tiếng khóc vô thanh

Như tiếng nước qua ghềnh

Bởi ḷng tôi vốn đă nhiều cái thác

 

Và tôi ngồi yên lặng tôi nghe

Chuyến tàu mới chở tự xa về

Bờ bến hoang, gió hoang bầy thú hoang

Biết bao lâu, tôi vẫn chờ đợi chúng !

 

Tôi sẽ ngồi cho đến hết hôm nay

Đêm mai hoặc là đêm sau nữa

Bởi v́ tôi là đấng chăn chiên

Thích nghe lời xưng tội thật hoang đàng.

 

 

 

 

Đợi biển

 

Em nghe buồn trên ngọn sầu đông

Hiu hắt bốn mùa tuyết trắng

Người thủy thủ sau ngày đi biển

Đang trên đường t́m kiếm vầng trăng

 

Và em ơi, chỉ thấy gió trên đường

Đâu phải nước mà rửa trôi vô vọng

Tôi đứng vùi chân trong cát nóng

Đợi cơn triều buông thả nỗi hân hoan

 

Băi chơ vơ bởi cơn triều đă rút

Tôi một ḿnh giữa ốc và ốc

Sự hân hoan cùng cực b́nh yên

Đốm lửa hoang bùng thổi sáng lên dần

 

Xin một lần đóng giả vai em

Tự thu xếp nỗi sầu vô hạn

Có thể tôi đă tan thành sóng

Giữa vô cùng lên tiếng gọi, em ơi!

 

 

Chiều sông Ô

 

Tám năm biệt xứ Giang Đông

Chiều nay vỗ ngựa vung gươm trở về

Đường gươm loang loáng sao khuya

Đường gươm nổi sóng trên bờ Ô Giang

 

Tám năm vạch đất phong vương

Một thời thiên hạ xô nghiêng một người

Bao nhiêu thân đổ đầu rơi

Ngẩng lên vẫn thẹn với người Giang Đông

 

Tịch ơi, lỡ một đường gươm

Bá vương xuống đất thịt xương rối bời

Giận ḿnh quên uống cho say

Anh hùng thiếu rượu vẫn hay kẹt đường

 

Đi cho đất lở trời long

Về đây khép lại một ṿng tử sinh

Sương chiều ngút tỏa Ô Giang

Chiếc yên vắng chủ ngựa sang một ḿnh

 

Trên con thuyền bé lênh đênh

Bốn chân xếp lại buồn tênh ngựa hồng

 

 

Người về người đứng bên hàng giậu

 

Người về người đứng bên hàng giậu

Thanh thản cho ḷng không ngả nghiêng

Mái tóc cũng vờn trong nắng sớm

Gió chưa quen v́ mới vượt đại ngàn

 

Ta đă đi qua chiều nắng xế

Phên liếp ǵ đâu cũng chẳng c̣n

Bực ḿnh v́ thấy đời hiu quạnh

Lao ḿnh xuống tắm một ḍng sông

 

Ừ nhỉ nước sông hiền dịu quá

Ngọt ngào như tiếng thời xưa

Là cái thuở ta buồn bă lắm

Phên liếp đời cho những cánh thư

 

Người về người đứng bên hàng giậu

Chia buổi chiều mỗi nửa một bên

Và bên ấy nắng vàng rực rỡ

Một nửa tối dần theo bóng đêm

 

Ta làm con gà lên chuồng rất sớm

Sau một ngày bươi đất lang thang

Từ vườn này sang vườn nhà khác

Vườn rộng mà ta chỉ có một ḿnh

 

Người về người đứng bên hàng giậu

Bốn bề êm ả một b́nh minh

Trong kư ức tiếng gà báo sáng

Lặng im không biết lúc khởi hành!

 

Người về không biết sầu đá dựng

Ta chênh vênh trên vách núi lưng chừng

Nh́n xuống thấy mờ thung lũng

Núi vô t́nh núi cũng rung rinh

 

 

Đám lạc hà

Không có ǵ trong buổi chiều nay
Không bận yêu thương dẫu chỉ một người
Rảnh rang như một người đăng trí
Đám lạc hà cứ thế lặng lờ trôi

Muốn chia nhau một nửa cuộc đời
Thậm chí có thể nhiều hơn thế
Em vướng bận những điều không có thể
Về muộn màng tan tác ḷng tôi

Muốn cô đơn phải có hai người
Kinh nghiệm giúp tôi t́m ra điều ấy
Không cô đơn là điều tệ hại
Như gió vô t́nh nắm được trong tay

Tôi vẫn đi dưới mưa và tự nhủ
Cơn mưa đầu mùa dành ướt một ḿnh tôi
Tự vuốt những giọt nước c̣n đọng lại
Mưa như dao chém xuống mặt người!

Vét trong ḷng không cả một niềm đau
Đường đi phong tỏa tự hôm nào
Qua một đêm núi mọc lên hàng hàng lớp lớp
Cánh đồng cũng hóa vực khe sâu

Và chỉ c̣n những hoài niệm đâu đâu
Đó không phải những ngày đẹp nhất
Những mảnh vụn không thể nào tự ghép
Cho dẫu tan tành đáng tiếc bao nhiêu

Chẳng có ǵ trong buổi chiều không
Đám lạc hà giữa trời lơ lửng
Ở dưới đây tôi một ḿnh lơ đăng
Đâu khác lạc hà trong buổi hoàng hôn

 

Con voi rừng măi vơ Sơn Đông

 

Tinh mơ đứng nh́n qua cửa sổ

Những mái nhà nhấp nhô

Trên cao và dưới thấp

Lửng lơ sau một đêm ngon giấc hiếm hoi

Quên bẵng một nơi nào loài người đang khốn khổ

 

Thoát ly khỏi sự bằng phẳng ngày thường

Ḷng ta cũng xốn xang theo tiếng gà phố núi

Tiếng gà rừng cho một kẻ cô đơn

Bao lâu rồi những con gà không tiếng gáy

 

Thành phố tôi về người ta gọi Ban Mê

Tự chọn bản thân ḿnh

Lược bỏ đi những phần lắp ghép

Tôi đến và tôi đi

C̣n một nơi nào cho đôi chân bước tới?

 

Những năm tháng trôi qua

Đám lục b́nh vướng bao nhiêu thứ

Tôi cũng vướng vào ḿnh

Loay hoay giữa những ṿng tṛn

Thành con voi của người măi vơ Sơn Đông

Múa may không bán điều chi hết

 

Ban Mê của màu xanh

Cây rừng b́nh yên giữa thành phố

Kiêu hănh với cây trồng

Bốn bề vây bọc một màu xanh

Linh hồn tôi dịu dàng không thất lễ

 

Căn nhà trên đỉnh đồi, em ơi

Phía bên là thung lũng

Tháng năm dài vẫn sống cùng nhau

Có bao giờ khổ như chúng ta

Vẫn sống đấy mà chia ĺa đôi ngả

 

Sáng nay trở về

Không, con voi rừng lại ra đi

Một nơi nào vô vọng

Vĩnh biệt Ban Mê

Thành phố xanh và tiếng gà dậy sớm

 

Cà phê Văn  BM -09

 

 

 

Cao Thoại Châu, tên thật Cao Đ́nh Vưu, sinh năm 1939 tại Giao Thủy, Nam Định, Bắc việt. Tốt nghiệp đại học Sư phạm Sài G̣n. Khởi viết năm 1973 trên nhiều tạp chí văn học, Hiện nghỉ hưu.