THU HC TR̉

Lăo Hư

Tặng Thầy các cựu học sinh Liên Trường Toronto

 

 

 

 

 

 

Trong chúng ta ai cũng một hướng đời riêng biệt để đi, cũng như trong chúng ta hầu như ai cũng một ngôi trường để nhớ. Ngôi trường!?

Ừ, th́ ngôi trường của cái thời mang nhiều dấu ấn nhất, chất chứa nhiều kỷ niệm vui buồn nhất, thương mến nhất, đáng ghi nhớ nhất, vẫn những năm tháng miệt mài bút nghiên dưới mái trường trung học. Chỉ cái ḍng thời gian tưởng như dằng dặc dưới mái trường trung học này mới hội đủ chất keo để gắn suốt đời trong tấc dạ chúng ta cái màu kỷ niệm thuở học tṛ không cách gột rửa được. Cái học thời nào cũng thế: đều Thầy, , trường, lớp, bạn học, nhưng phải đợi chúng ta lên đến bậc trung học mới... ḷi thêm cái tuổi bắt đầu biết yêu thương, biết giận hờn, biết ưu , lo lắng; ở đó những giấc hồng, những hướng tới Chân Thiện Mỹ không thể thiếu h́nh bóng những chiếc xe đạp sớm chiều chuyên chở biết bao kỷ niệm đi về hai buổi nắng mưa.

Nhưng ông ḿnh nói lúc chúng ta ngồi "ôn cố", nghĩa ngồi nhớ lại một thời đă qua th́ chính lúc ḿnh không c̣n trẻ nữa. Th́ ràng như thế. ngày nay chúng ta ráng nhuộm tóc cho xanh lại, ráng theo đuổi các thủ thuật thẩm mỹ cho trẻ lại th́ thực tế trước mắt chúng ta cũng đă trở thành ông , thành cha mẹ với con đàn cháu đống cả rồi.

Cái hôm Lăo tôi ngồi coi các bạn đàn ca xướng hát, múa may trên sân khấu tôi như thấy ḿnh nao núng trước cái phôi phai của màu thời gian quá chừng. Nh́n thẳng vào những gương mặt cha ngày xưa, cũng như những gương mặt tươi như hoa thắm ngày nào, bây giờ đă nhuốm lên một chút phong sương, pha một chút rám nắng, gấp một chút nếp nhăn, ướt một chút mưa rơi, lấm một chút trần đời. Cuộc đời này tuy ngắn ngủi nhưng thiệt t́nh buồn th́ quá nhiều.

Nhưng cũng chính thế, cũng chính nhờ những tấm ḷng tri thức nhân bản của các bạn, bên cạnh những tâm hồn trong veo như nước, hồn nhiên như gió reo trong cây của những thế hệ con cháu đang tiếp bước cái thế giới đầy ô trược khổ đau này lại xanh lên, tươi mát lên, trong lành hơn, đẹp đẽ hơn, đáng sống hơn.

 

Ngồi say sưa thưởng thức những tài năng của các bạn, Lăo tôi thấy đó không những người nghệ chuyên nghiệp. Các bạn không làm nghệ thuật. Nghệ thuậtđây cách sống, cách sinh hoạt. Nghệ thuật của các bạn cái cung cách làm người hữu ích. hơi thở. sinh lực. cái đẹp.

IMG_7572.jpg

 

Tôi sinh ra lớn lênnúirừng. Núi rừng cho chúng tôi cái ăn. C̣n các bạn sinh rađâu tôi không biết, nhưng thiệt t́nh tôi không thấy ai tâm hồn nghệ như các bạn. Bận bịu, tất bật, bương chải suốt ngày trên đất khách, cuối tuần vẫn ráng nhín một chút th́ giờ để đến với nhau, gặp gỡ nhau, chào hỏi xôn xao, chuyện tṛ rôm rả, vui chơi, ca hát. Cái đặt vào tay các bạn cái đó đều làm tṛn một vai tṛ không toàn tâm toàn ư những cũng đủ để mang lại niềm vui cho những người thưởng ngoạn. Đó cơn hạnh phúc, những môi cười tuyệt đẹp. Nhất định tôi không nói sai, cái triết này. Trong con mắt cận thị của Lăo tôi thấy các bạn giống như những nét nhạc hùng tráng, như những tia nắng rực rỡ, như những cây tre vươn cao, như những tiếng chim vút lên giữa rừng, tuy uy nghi, trang nghiêm, trịnh trọng nhẹ nhàng, gần gũi, thân t́nh. Các bạn đúng những trang tài sắc.

 

 

Cuối cùng, tôi mạn phép nhắc nhớ một chút về các bậc Thầy của các bạn. Ngày xưa Lăo tôi không may mắn được ăn học nhiều như các bạn, nên chữ nghĩa chẳng bao. Nhưng từ lâu tôi vẫn quan niệm rằng những nhà phạm, từ giáo viên đến giáo các cấp trước tháng 1975 đều những nhân tài của đất nước. Họ đă dầy công đào tạo các bạn nên người, un đúc các bạn trở thành những công dân hữu ích cho nước nhà. Cho ngày nay các bạn sống lưu vong nơi xứ người nhưng ḷng vẫn ghi nhớ công ơn dạy dỗ của Thầy , vẫn tha thiết nhớ về những mái trường xưa, vẫn đau đáu hướng về quê cha đất tổ, nơi đó một bức đồ rách, một quê hương điêu đứng một dân tộc lầm than.

 

 

Thân chào ước gặp lại những tấm ḷng lương thiện như các bạn.

 

LĂO HƯ

Sept 25, 2011