Trang Thơ

Hoàng Anh 79

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

BỤI LẦM RỚT VAI

 

Ngủ ngoan em giấc chiêm bao

Để quên đi những hao cuộc tình

Đêm tàn rồi đến bình minh

ta vẫn kẻ đăng trình lẻ loi

 

Ngoài kia sương phủ quanh đồi

Nghe như tiếng vạc buông lời thở than

Mình ta với cuộc phũ phàng

Đời mênh mông lắm chưa tàn cơn

 

Đi xa cho lắm cũng về

Chôn nhau cắt rốn cũng quê hương mình

Chực chờ cánh cửa tử sinh

Bánh xe thổ mộ rập rình quẩn quanh

 

Quạnh hiu chiếc lá xa cành

Có yêu cho lắm cũng đành đoạn xa

Một mùa trăng cũ chưa già

Sao đêm vọng nguyệt trăng tà lạnh rơi

 

Còn đây nửa mảnh hồn côi

Khóc cho ai nữa kiếp đời trăm năm

Mai kia mất dấu chân trần

Em ơi thương chút bụi lầm rớt vai !

 

Sài Gòn Ngày 9/8/2015

*

 

THEO GIÓ VỀ NGÀN

 

Bóng trăng huyền soi nghiêng bờ cát trắng

Biển Quy Nhơn xanh mãi đến ngàn năm

Về với em ta nghe hồn tĩnh lặng

Đời mênh mông sao đếm hết thăng trầm

 

Ta yêu em đôi mắt nhiều mộng

Lát nữa đây sương trắng phủ quanh đồi

Ngồi xích lại ta tìm vòng tay ấm

Hết đêm nay xa cách tận khơi

 

Vòng đời xoay mấy lần ta gặp gỡ

Áo giang hồ đã bạc với thời gian

Môi mềm môi ta trao nhau hơi thở

Hoa sẽ rơi theo gió cuốn về ngàn

 

Đêm mặc nhiệm trăng thề hôn mái tóc

Nhớ nghe em,  nhớ mãi đến mai sau

Rồi ngày mai bên trời ta cô độc

Trăng ơi trăng có đổ lệ tuôn sầu

 

Đêm dần tàn, bay đi, loài chim biển

Không rượu nồng đưa tiễn một người xa

Em ở lại ôm cuộc tình dâng hiến

Ai khóc ai khi cách mấy quan !

 

Ngày 30/7/2015

hoàng anh 79