thơ Huế
Huy Uyên
Mùa hạ ở Huế
Mùa hạ và nỗi
nhớ em
Con đường
dài thêm chân bước
Mắt xưa c̣n lung linh đen
Mơ xưa đọng sầu nuối tiếc
Trên đồi Thiên-An thức
ngủ
Trăng khuya trốn khuất tầng mây
Ngẩn ngơ đợi mùa thu về
Bước ai sau đồi qua vội .
Lá vàng một đời rơi rụng
Phải em ngậm đầy sương treo
Chợ bên sông nh́n chiều
xuống
Quán xá cuối làng liêu xiêu .
Gió thầm th́ trên ngọn
cây
Rồi rừng một thời xa vắng
Hạnh-phúc người
đă ra đi
Để em một đời quên lăng .
Tơ vương
tháng ngày đành đoạn
Dịu ngọt quay
về dỗ ḷng
Tim đau mộng đời chín sớm
Tan rồi một cuộc t́nh chung .
Nhớ chi một giọng cười buồn
Huế ngập ngừng, hồn xưa cũ
Bỏ quên mùa hạ thủy-chung !
Em đi sân ga vắng
khách .
Vội vàng em qua bến khác
Nụ hôn bẻ bàng khói
sương
Cho một người giờ đă mất
Bao năm dặm nhớ khôn cùng .
Lệ người
giờ có rưng rưng
Em để lại mùa ngái
ngủ
Để lại chiếc lá sau cùng
Quên rồi miếu-đền ngày trước
(Thôi em Huế buồn
từ đó ) .
Huy Uyên
Lối về
Bao-Vinh (*)
Chiều đi phố cổ Bao-Vinh
Dấu người
u-hoài lặng lẽ
Từ thuyền ngày đó qua sông
Sao em buồn chi lắm thế .
Phồn hoa xưa thôi yên
ngủ
Hắt hiu mưa từng con đường
Bên những ngôi nhà nắng
chở
Trôi hoài con nước chiều sương
.
Tiếng chuông cổ-tự Thiên-Giang
Qua rồi tháng năm chiếc bóng
Nằm kề bến đ̣ Bao-Vinh
Gánh hàng rong mai nín
lặng
.
Em thuở hẹn ḥ tay vẫy
C̣n không ngày đó quay về
Con thuyền
xa chia bến
đổ
Xuôi ngược
Bao-Vinh c̣n đâu .
Hồn phiêu-du cảng Thanh-Hà
Người từ phương nao cập bến
Phố Bao-Vinh xuôi ngă ba
Thôi em một thời quên lăng .
Em cầm giữ t́nh Cửa Hậu
Tim xao xuyến gởi cho người
Tàn phai theo từng
góc phố
Lặng chùng vây khuất quanh tôi .
Hỏi em u-hoài cùng sông
Hai mắt nép sau cửa
sổ
Thật buồn
Mang theo cả đời tiếc nhớ .
Chợ quê dăm hàng tôm
cá
Đêm Bao-Vinh lất phất mưa
Sông ngập ngừng ra biển cả
Hỏi giờ em đă về
chưa
?
Huy Uyên
(*)
Phố cảng thời chúa Nguyễn ở kinh-đô
Huế