Khi
Đi Qua Mộ
Hàn-Mặc-Tử
M.H.
Hoài Linh Phương
Theo sao hôm, tôi đă vượt qua đèo Cù
Mông, đến nơi người an nghỉ.
Đêm Qui-Nhơn trong gió lạnh, hương
nồng.
Trăng mùng hai chưa sáng để chờ
mong
Nhưng xúc động mênh mang khi ghé lại
thị xă buồn – quê hương người một
thuở...
Trên đồi cao, người muôn
đời nằm đó.
Dốc Mộng-Cầm đưa từng
bước chân qua…
Đọc thơ người trong
nước mắt xót xa..
Tôi cúi mặt thương người
thơ mệnh bạc
Trong khói hương bay xin gửi về
kiếp khác
Chút t́nh thơ – của một kẻ
đời sau
Kiếp thi nhân – cùng bất hạnh như
nhau
Xin chia xẻ nỗi ḷng người
dưới mộ…
Tôi- con gái muộn phiền như cỏ úa
Thánh giá nhọc nhằn mang nặng hai vai
Kiếp truân chuyên Thượng-Đế
đă an bài
T́nh hư ảo – đọa đày năm
tháng cũ…
Áo tiểu thư trong một ngày mưa
lũ
Đă nát nhàu lạc mất dấu
tương lai
Tôi không c̣n ǵ trên những ngón tay..
Như công chúa Huyền Trân..
Quên t́nh riêng, sang Chiêm Thành thuở
trước…
Gió nổi, cát bay…
Nhưng t́nh xa không dứt!
Biết làm sao… để trả lại
đời nhau?
…Thấy người nằm đây..nghe
nhức nhối tim đau
Tôi tự hỏi.. ngày kia.. ḿnh có khác?
Như dấu chân đă một đời im
khuất..
Thôi rao bán thơ ḿnh trong đá nát, vàng phai
Tôi bắt gặp người trong khốn
khổ, lưu đày
T́nh tri ngộ, có về đây trong gió?
Thôi ngủ yên đi, người thơ
một thuở…
Vẫy tay chào, trả cát bụi hư vô
Kiếp phù du trong cơi tạm mịt mờ
Ai rồi cũng đi về nơi miên
viễn…
M.H.HOÀI-LINH-PHƯƠNG
Qui-Nhơn,
Việt-Nam tháng 02/1993.