Ngũ Ngôn Xuân
Thái Tú Hạp
Mùa Xuân Tinh Khôi
Tin
thơ từ ải nhạn
Bốn phương tuyết trùng vây
Lửa sầu trong thạch thất
Bạn hiền thăm thẳm xa
Trên cánh đồng lă vọng
Không c̣n dấu chim quy
Chiều phương
đông đá dựng
Mùa xuân mây trắng bay
Bao giờ chim én lại
Mùa xuân sông núi ta
Mọc lên từ hơi thở
Từ mạch máu ra hoa
Báo tin cùng nhân loại
Ta cũng có mùa xuân
Ta vẫn c̣n đất nước
Tiếng gọi hồn Việt Nam
Mùa xuân chưa kịp tới
Sầu đă cấy trong tim
Tiếng cười
phiên chợ Tết
Trên cánh đồng quê hương
Tin
nhạn phiêu du rồi
Hạt mầm hư vô nẩy
Mùa xuân c̣n tinh khôi
Trong hồn ta cố quận
*
Trong vườn xuân hạnh ngộ
Trong vườn xuân hạnh ngộ
Hoàng lan hiu hắt tàn
Dấu chân về cuối phố
Nghe sầu vỡ trăm năm
Chiều
qua hiên tiểu muội
Nắng
sót trên cành lan
Chim lạc loài hỏi khách
Xóm vắng buồn mênh mang
C̣n đâu hương tóc em
Hoàng lan nao nức nhớ
Phố cũ chiều lang thang
Đường rêu hoang lệ nhỏ
Trong vườn tâm trần thế
Đời huyễn hoặc
cơn mơ
Trôi trên gịng sinh tử
Nḥa khuất như trăng sao!
Núi non vây trùng điệp
Một
ḿnh em xót
xa
Hoàng lan
xưa vẫn nở
Trên từng nhánh thơ ta!
*
Từ Đó Lộc Ra Xuân
Từng
nhánh cây đứng im
Nụ mầm thiên thu
nẩy
Khu vườn rộn ră chim
Mặt trời vừa thức dậy
Lá lao xao hát thầm
Mùa xuân muôn năm cũ
Đă về trên đọt cây
Khi sương c̣n ngái ngủ
Chỉ
một ḿnh ta thôi
Trôi theo
gịng suy tưởng
Những t́nh xuân vô lượng
Rót từ cơi nguyên khôi
Lửa
tàn trong thạch thất
Rừng khoác kín đôi chân
Em v́ ta
bước lại
Từ đó lộc ra xuân
Thái Tú Hạp