Rừng Thu Em Vẫn Đợi
| Và...
Nhật Thụy
Vi
Có Nỗi Nhớ Không Tên
Có nỗi nhớ chập chùng như sóng vỡ
Ào ạt trồi lên trong những
đêm đen
Có nỗi nhớ im lìm khắc
khoải
Đêm trở mình, nghe nhức buốt con tim
Nỗi
nhớ nào cho anh, em
không
biết
Mà đêm đêm vọng tận đáy lòng em
Úp mặt sâu vào
gối lẻ chăn đơn
Không dấu được
con tim đầy
khao khát
Có nỗi nhớ bùng lên trong
khoảnh khắc
Đễ rụa ràng nước mắt ứa hoen mi
Rồi
tức tưởi như chưa từng được khóc
em chìm sâu
trong cùng tận sầu bi
Có phải yêu mà đêm ngày
em nhớ
Nhớ
mông lung, nhớ gió, nhớ trời cao
Hay
vì vần thơ đằm thắm ngọt ngào
Mà nỗi nhớ chan hòa trong
hơi thở
Ôi nỗi nhớ, mênh mang vừa
òa vở
Như nốt sầu dày dặt rót
trong đêm
Vòng tay anh,
hay một giấc mơ êm
Sao
chất ngất, anh ơi...của
tuyệt cùng nổi nhớ!
Nhật
thụy Vi
Aug
2017
*
Rừng Thu Em Vẫn Đợi
Ngừng
ngập qua rừng thu
Lòng em bâng khuâng
nhớ
Người đến từ
trăm năm
Mang hoài trái tim vỡ
Bên này đời xôn xao
Bên kia rừng
tĩnh lặng
Gió thu buồn
giăng ngang
Tái tê hồn cô quạnh
Chiều
thu, rừng
ngủ quên
Lá vàng không lay
động
Đất trời dường
lặng im
Sao
lòng em dậy
sóng
Lay
lắt nhánh tương tư
Vấn
vương chiều
thu muộn
Bụi
cỏ hồng hay mưa
Quyện
hồn sầu trỉu nặng
Người đến,
người đến
không?
Vọng
sâu đồi núi gọi
Người đến, người
đi rồi
Rừng
thu ai
lạc lối
Chiều
vàng im tiếng
gió
Nhạt
nhòa nước mắt rơi
Người đến, người
đi rồi
Mà rừng thu,
vẫn đợi!
Nhật Thụy Vi
Thu 2017