thương nhớ
gởi về chị Bé, Tiên
Phước
một thời tôi ở nhà tranh
phên tre trét đất rơm thành vách ngăn
nền nhà đất nện nâu đen
cột kèo tre ống to bằng bắp chân
mây cườm
lạt buộc cân phân
đứng trên đồi ngó hướng đông ngang tàng
mây xanh mây trắng mây vàng
mây xám mây tím sắp
hàng giăng ngang
mái tranh gánh đội không gian
nắng mưa năm tháng dần sang từng ngày
trước nhà lá quế bay bay
sau nhà đá dựng giữ mây sương
vào
đêm thanh sân treo ngàn
sao
ḍng trăng mỗi nửa tháng thao thức
t́nh
ngôi nhà sáng sủa xinh xinh
một thời bảo bọc gia đ́nh chúng
tôi
ngôi nhà vốn của một người
mồ côi gần suốt cuộc đời tối tăm
chị mang tên Bé, nhỏ con
hiền lành nhút nhát như
con thằn lằn
cô đơn mấy trăm mùa trăng
chị thành thân quyến gia đ́nh chúng
tôi
với t́nh người cưu mang người
căn nhà tranh ấm tiếng cười yêu thương
Luân Hoán