Ngơ Đá

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

nhà tôitrên ngọn đồi

đi về hai ngơ hai nơi hẳn ḥi

ngơ đất xuôi xị khó coi

trèo không cẩn thận trợt dài như chơi

 

ngơ đá suối khô rồi

cỏ hoa xinh đẹp như nơi thiên đ́nh

thế nhưng chạng vạng, ban đêm

không ai can đảm một ḿnh đi lên

 

tiếng đồn rắn gáy bốn bên

con beo vẫn ngồi trên đá chờ

bốn năm ngụ non cao

tôi không được lần nào đi đêm

 

con beo cũng chỉ nghe tên

hổ mang nghe kể bớt thêm nhiều lần

bây giờ dẫu thành không

nhưng riêng tôi vẫn hết ḷng nhớ nhung

 

Luân Hoán