Xưởng
Chè Tiên Phước
thật khó quên cái xưởng
chè
bỏ hoang trước thuở tôi về ở đây
mái còn đầy đủ tranh mây
bốn vách trống hốc gió bay tha hồ
tôi thường
lững thững ra vô
hoặc ngồi vọc đất ngu ngơ một
mình
cây kèo cây cột làm
thinh
nhưng dường
như chúng cùng rình rập
tôi
ngồi chơi lủi thủi một hồi
ra quán bà Ngữ ... ngó thôi... không
tiền
miếng kẹo đậu phụng nghiêng nghiêng
phong bánh da nõn trông
hiền biết bao
xâu bánh ú mập làm sao
treo tòn ten cạnh lối vào rung rinh
thò tay vào túi quần
tìm
dẫu biết không có một
xu ten nào
bà Ngữ người dong dỏng cao
nhai trầu tóp tép cười
chào tự nhiên
một người
vừa mới vào hiên
đã có cơ hội tôi liền rút lui
Luân Hoán