Lội
Ruộng
trời hanh nắng sau mưa dông
tôi chạy thẳng xuống cánh đồng ruộng xa
bàn chân thả bước tà tà
bờ ruộng mát rượi như là nước
ngâm
ngọn lúa nằm dưới nước trong
vu vơ tiếng
gió chạy vòng gốc xanh
tôi tìm bọt nước sủi tăm
để bắt con cá thia nằm
vẫy đuôi
cái chai-cốc mang bên người
chứa nước
mưa sẵn chờ nuôi thế mà
mười lần hụt bảy còn ba
hụt hai còn một vẫn
là chai không
(1)
tôi đi bờ ruộng giáp vòng
thấy con đĩa,
con rạm đồng...
vẩn vơ
gió lay ngọn cỏ vật vờ
một con quốc bước hững hờ, vụt bay
ra về bùn dính hai
tay
dốc chai đổ nước lên cây huệ
rừng
nắng chiều ngã nhẹ trên
lưng
tôi cõng luôn cả không
trung vô nhà
1= nhại theo câu sấm được truyền miệng thời bấy giờ:
‘ mười phần
chết bảy còn ba, chết
hai còn một
mới ra thái bình’
Luân Hoán