Gia Đ́nh TôiTiên Châu

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

gia đ́nh tôi thờirừng

nhân khẩu thường trú lưng lưng mươi người

lên nguồn rồi lại về xuôi

vài ba tháng đủ vui cửa nhà

 

mẹ tôi lăo tướng

bốn mươi lăm tuổi phó gia nắm quyền

đương nhiên không phải tiên

chỉ thánh mẫu của riêng gia đ́nh

 

ba tôi như một lưu linh

không biết uống rượu làm thinh đi hoài

chú phỉnh” (1) để trên vai

chú khiêng”(1) dời măi đến dài cả lưng

 

chị Ḥa tôi, đóa hoa rừng

siêng năng đèn sách bỗng dưng ĺa đời

núi rừng đánh thuế chúng tôi ?

chị hy sinh để mọi người b́nh an

 

chị Kim Anh như cành lan

hát hay kịch giỏi ngang bướng nhiều

chị chút ít tự kiêu

mẹ cưng cũng ít nhiều âu lo

 

em Hân tôi chưa tập

kề từ ngày mới lần lên đây

hương rừng mật núi loay hoay

em lên bảy tuổi xa cây bỏ rừng

 

nhiên không phải người dưng

gia đ́nh c̣n những chân dung rất hiền:

 

o Bông cánh tay liền

gánh bầu cho mẹ liên miên đi hoài

o con Bảy tôi, mười hai

mất cha thiếu mẹ hai vai nhọc nhằn

 

chị Dần, tuổi con hổ vằn

chẳng chút dữ dằn nào đâu

chị con Tứ của tôi

vui tính cũng ham chơi cùng

 

c̣n tôi, xin vẽ chung chung

ốm, đen chạy nhảy lung tung cả ngày

tôi khoái tṛ trốn tàu bay

xuống hầm nằm ngửa ngắm mây phiêu bồng

 

bấy nhiêu đó, kể như đông

cho thời khoai sắn gạo đong cầm chừng

mấy lon sữa lưng lưng

để nhai khỏi phải ḍn chừng nồi cơm ?

 

(1)  lấy từ bài đă được phổ biến một thời

chú phỉnh tôi rồi chính phủ ơi

chú khiêng tôi đến chiến khu rồi

thi đua chi đó thua đi măi

chú phỉnh tôi rồi chín phủ ơi

                                  danh

Luân Hoán