Lằn
Roi
mỗi khi bị mẹ đánh đòn
tôi bụm miệng khóc bên hòn đá
cao
cụng đầu vào đá nghẹn
ngào
chợt như nghe được lời chào hỏi thăm
buồn buồn tôi ngã lưng
nằm
ngủ quên một chặp lằn đòn râm ran
tiếng mẹ gọi tỉnh mơ màng
sè sẹ lần đến hành lang dòm
vào
mẹ trừng mắt rồi giả lơ
tôi bước
rón rén đi
vào cửa sau
lằn roi không còn thấy
đau
đêm nằm chờ mẹ sờ đầu thở ra
bàn tay mẹ ngấm đến già
nỗi thương
nhớ viết thật không ra hồn
câu thơ nào đủ hương thơm
đủ cho mẹ biết lòng con bây giờ
Luân Hoán