Lẫy

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

mỗi khi lẫy không ăn cơm

mẹ dành một chén đơm thật đầy

trứng vịt luộc cải-tàu-bay

được úp dưới cái rỗ dày nan tre

 

ấm a ấm ức chờ nghe

mẹ bảo ăn, giả bộ sẹ nhai

miếng cơm cho đến sắn khoai

bỗng nhiên ngọt lịm lai rai vào ḷng

 

bây giờ lẫy hờn

cũng không c̣n được bữa ngon ngày nào

nhiều đêm nằm nhớ nao nao

dậy đứng lặng trước bàn thờ hồi lâu

 

sáng soi gương tóc trắng đầu

ngỡ ngàng tưởng thật ḿnh đâu đă già

không gần cũng chẳng xa

man man vọng tiếng thở ra mẹ hiền

 

Luân Hoán