Sợ Ma Đắp Chiếu

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bốn mùa xuân hạ thu đông

nằm trên cái phản cứng bầm thịt da

nóng lạnh đều nổi da

bởi cái bệnh sợ ma quá chừng

 

nằm úp th́ sợ bị sờ lưng

nằm ngửa thấy mắt trừng trừng chung quanh

thu đông đắp chiếu đă đành

toát mồ hôi hột cũng dành chiếu hoa

 

chiếc chiếu Yến như

lúc dài lúc ngắn hở da thịt ḿnh

phủ đầu, lạnh cẳng rùng ḿnh

kín chân ngọn tóc rung rinh hết hồn

 

nằm co như một con tôm

tai áp sát phản vờ không nghe

rừng đêm núi thẳm rầm

cầm canh tiếng , gió vu vi cười

 

quanh lảng vảng bóng người

chân không chấm đất tới lui bềnh bồng

cái lưỡi dài chấm đến hông

lắc qua lắc lại ḷng ṿng t́m ai

 

tôi nằm co gối sát tai

chiếc chiếu như chẳng đủ dài, ngán chưa

sáng nào cũng ngủ dậy trưa

con ma buổi tối cũng xưa mất rồi

 

Luân Hoán