Mót Củi

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

vẫn thường theo chị Kim Anh

mót củi về chụm loanh quanh ven rừng

tay không đầu trụi quậy tung

gai châm đá chích bàn chân chẳng ṃn

 

vừa đi vừa chạy lon ton

cây rừng xanh núi, nhánh con rụng  đầy

nhánh lớn bằng cổ tay

nhánh như một sợi dây chặt rời

 

củi khô dồn thành đôi

chị Kim Anh gánh xuống đồi thong dong

tôi ôm mấy nhánh ḷng tḥng

kéo lết dưới đất trong ḷng rất vui

 

chà-là chưa chín đầy đồi

chát ngầm tôi vẫn tím môi nhai hoài

đường không xa cũng nặng vai

ước gặp được một vài bụi sim

 

tự dưng cảm thấy thèm thèm

cái bụng mủm mỉm mềm mềm trái sim

nhớ luôn màu tím lim dim

y như ngái ngủ liên miên cả đời

 

Luân Hoán