Một Chỗ Ngồi Ấu Thơ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bức bình phong bằng gạch xây

nơi con ngồi vững mấy giây chụp hình

với bachỗ thân tình

một thời ba đã hết mình vui chơi

 

sớm mai, khi sắp tối trời

không bạn chẳng lẽ ngồi làm thinh

bức tường câm lặng tình

giúp ba những thông minh bất ngờ

 

tườngngựa chạy cờ

vượt rào nhà vượt luôn bờ tre xanh

roi, cương vung tay tung hoành

y như Phù Đổng vụt nhanh lên trời

 

tườngmột cái xe hơi

đóng cửa, nổ máy, chạy chơi vòng vòng

khuỳnh tay bẻ lái cong cong

cái còi bằng miệng ròng ròng oa oa

 

vui quên cả vết trầy da

lúc đầu lụp chụp lấy đà leo lên

vui quên lững cả cái tên

nhớ trực mẹ đã đứng bên giật mình

 

ba mươi năm rồi, con xinh

lúc ba chín tuổi, bình minh cuộc đời

bây giờ con đã bốn mươi

lạ chưa ba ngỡ như hồi xa xưa

 

ngựa, xe quả thật mới vừa

búc tường thỏ thẻ muốn thưa điều

 

Luân Hoán