Bản Vẽ Của Bạn Xưa

 

tặng Châu Văn Tùng & Hoàng Trọng Bân

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

bản phác họa khuôn mặt người thiếu nữ

đă bất ngờ làm sống mái trường xưa

không X, Y, ai cả

chỉ thơ vừa hườm chín đầu mùa

 

cũng từ đó tôi vịn tay lên cửa cổng

đẩy nhẹ nhàng để thong thả vào trong

dưới bàn chân, đất h́nh như nhổm dậy

níu đôi giày xin hăy bước thong dong

 

nếu tiến thẳng sẽ gặp ngay ngưỡng cửa

văn pḥng xưa cùng nơi họp giáo

quẹo qua phải hướng về đường Thống Nhất

nhà chứa xe tôi thường lén trao thư...

 

thoáng áo em tôi , trắng quá

tóc thề xanh thẹn úp mở vành tai

nhớ chẳng giọng chính ḿnh nhí

nhưng nghe ra hơi em ngát hương lài

 

lại quẹo trái để bước vào pḥng học

hai dăy bàn lặng lẽ đứng song song

chỗ tôi ngồi nằm âm thầm cuối lớp

thường chống tay nghe gió rót vào ḷng

 

chính nơi đây chân dung người con gái

từ tay Tùng đă hít thở hồn nhiên

ánh mắt đẹp thơm nụ cười rạng rỡ

được nh́n từ nhịp đập của trái tim

 

Tùng ngồi vẽ, tôi ngồi chồm lên trước

hơi nghiêng vai che ánh mắt thầy

từng bài học vẫn chui vào trong óc

đời đượm hương chúng tôi lớn mỗi ngày

 

năm học đó chúng tôi lên đệ tứ

chuyện vẽ vời thơ thẩn để cho vui

thơ con nít tranh thêm thắm thịt

h́nh như trời đất biết thương người

 

lên đệ tam, tôi Tùng phân cách

nhờ chung trường vẫn cười giỡn bên nhau

tôi vẫn viết, Tùng đă lơi tay vẽ

làm bạn đọc tôi qua báo của đời

 

trong lớp mới tôi quen thêm nhiều bạn

đều tài hoa lộng lẫy vượt trên tôi

Phan Duy Nhân, Lam Hồ, Văn Nghĩa,

Trần Vinh Anh, Nguyễn Đức Cung... rạng ngời

 

trong số đó, tôi cùng may mắn

gặp bàn tay rất yêu thích vẽ vời

Bân thay Tùng cho tôi thiếu nữ

luôn đứng bên thơ nói nói cười cười

 

tôi lại trườn  thân che cho Bân vẽ

những em không hẳn giống em nào

A hay B cũng chỉ tưởng tượng

em của chúng tôi từ nụ ca dao

 

phải thú thật, tôi thường hay xử giặc

xúi vẽ cái kia giục vẽ cái này

cáiđây đương nhiên toàn người đẹp

gót chân son, sợi mắt, nhánh lông mày...

 

tôi, Bân, Tùng thành bộ ba đồng điệu

sách báo phê đấu láo cả ngày

vốn đồng tuổi cả ba cùng được gọi

ăn cơm nhà binh thả mộng theo mây

 

theo thời thế mỗi thằng chừ mỗi cảnh

Bân Sài G̣n, Tùng Đà Nẵng, Châu Canada

năm vài bận gọi nghe tiếng nhau cười nói

mày mày tao tao thương nhớ đậm đà

 

ngồi xem lại bản vẽ xưa c̣n sót

ḷng buồn buồn tưởng tiếc đoạn đời xưa

chưa đến nổi khóc ṛng như cậu

sao bỗng dưng xốn mắt, nước chi thừa ?

 

kỷ vậy quí, kỷ vật nào chẳng quí

các bản vẽ này giá riêng tôi

scan dán vào bài thơ c̣n vụng

hai bạn ta ơi đừng không vui

 

Luân Hoán

01-2011