Dấu Vết Binh Nghiệp

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

không chọn nghề kiếm cung

cũng đời binh nhiệp

chưa xứng mặt anh hùng

một đời giàu xung trận

 

khởi nghiệp từ động viên

khước từ vài bóng mát

ham vui duyên

với núi vườn súng đạn

 

rách áo đúng bốn lần

nằm viện chỉ ba bận

bỏ lạc một bàn chân

buồn, không nhiều hận

 

hận chăng chút quan

được về bệnh viện Mỹ

công thức quá kỹ càng

thành Tôn Tẫn thất chí

 

nói đi phải nói lại

biết đâu định mệnh rồi

nên an thân chịu phận

trời triệt đường ăn chơi !

 

tuy chẳng bán-đoạn chân

nhưng cuộc sống tiếp tục

được đắp nhiều phần

tinh thần lẫn vật chất

 

bẵng đi đă khá lâu

không gặp những nối kết

tươi xanh như tóc râu

đời phế binh đợi chết

 

hôm nay em gởi qua

giấy tờ xưa một mớ

ḷng không khỏi xót xa

nh́n chúng thành kỷ vật

 

đây cái phiếu lănh lương

đây những sự vụ lệnh

ngày tháng thân thương

bỗng dưng về lại bến

 

nhớ Nghĩa Hành, An

nhớ Trà Bồng, Thạch Trụ

nhớ Núi Dẹp, Nui Tṛn

nhớ Núi Ngang, Đồi Trọc

 

đâu những Xóm Mồ Côi

đâu đêm dầm Xuân Phổ

đâu cơn gió Đồi Mười

đâu mắt người Quán Lát

 

nhớ Ngă Ba La

nhớ ḷng Chợ Sông Vệ

nhớ Trùng Khánh xuề x̣a

nhớ Đức Hải vội

 

tất cả hương c̣n đây:

Sổ Cấp Dưỡng Phế...” tật

của Bộ Cựu Chiến Binh

số: Không-Bốn-Ba-Sáu

 

hưởng trọn cho hết đời

tám lăm phần trăm lộc

đâu đă được bao lâu

đă trở thành công cốc

 

một chính thể nhân đạo

một dân tộc nghĩa t́nh

đâu quên kẻ tiếp nối

của những người hy sinh

 

chỉ bỏ ra một chút

đă thu vào lắm lời

đám con thành nghĩa tử

phước người hưởng lộc trời !

 

không cay đắng mấy

chỉ chút buồn buồn

ngậm ngùi nh́n đống giấy

đă hóa kiếp thường

 

kỷ vật không thành nhạc

kỷ niệm dẫu thành thơ

cũng dường như láp

đượm đôi chút hàm hồ

 

ngoài cửa trời lên nắng

sao ḷng lại nghe mưa

ngày thứ hai năm mới

sao chừng như rất xưa

 

ngồi lật từng trang giấy

muốn nuốt cả vào ḷng

giang sơn đang dần mất

riêng bản thân

 

Luân Hoán

sớm mai 02-01-2011