Cái
Ca Nhựa
một vật dụng từ quân trường Thủ Đức
không gốc nhà binh, sử
dụng thường
ngày
bốn mươi ba năm nổi
trôi bầm dập
vẫn dùng mỗi ngày cho đến hôm nay
như nói láo, nhưng nghiêm trang xác
tín
bạn không tin, quyền của bạn, tự nhiên
mỗi một vật đến đi không lượng
định
“một đời ta ba đời nó”, tùy duyên
cái ca nhựa của tôi không
đặc biệt
thiếu khai sinh, xuất xứ cũng mơ hồ
dễ chi có thân thế và sự nghiệp
luận công, t́nh nó thuộc
dạng thanh cao
tôi gặp nó từ vùng
Tăng Nhơn Phú
màu xanh lơ đă làm mát mắt
tôi
bứng nó khỏi một quầy hàng Chợ Nhỏ
như nhiều sinh viên cùng
luyện nghiệp đời
nếu đă nằm ḷng địa h́nh chiến thuật
tâm đắc châm ngôn “cư
an tư nguy”
đâu dễ coi khinh những
ǵ vụn vặt
đă chắc chi là một vật
vô tri
một ca nước
lấy thêm về buổi tối
đă như là một cái
thú thân quen
doanh trại lâu lâu một
lần hụt nước
đă biến tôi thành ḅn,
tiện hay chăng ?
rời quân trường ḷng ba lô có
chỗ
cho cái ca xanh một cách t́nh cờ
và từ đó nó theo
vào tác chiến
chỉ khác chăng ở hậu cứ trông chờ
tôi ngă ngă ngựa nó “xuất đầu lộ diện”:
tổng-quân-y rồi an trí tại gia
chẳng mấy chốc nó trở
thành bè bạn
của sáu thành viên lớn
nhỏ trong nhà
từ Đà Nẵng vào Sài G̣n tạm
trú
rồi bay luôn sang tuốt Montréal
nó theo chúng tôi trong
đời sống mới
vui với bạn bè đồng
dạng chung quanh
nó được
quí được dùng thường xuyên nhất
nhưnh không cười không nói chẳng kêu than
sự lăo hóa bỗng h́nh như thấp
thoáng
cái đế xanh tươi đă ngă vàng
vàng
dẫu mai mốt nó vẹo
coi lủng đáy
tôi chắc rằng chẳng vứt bỏ đi đâu
mỗi vật dụng đương nhiên dần xưa cổ
ngoài thời gian c̣n t́nh
nghĩa thâm sâu
bạn trân quí nâng niu
từng cổ vật
giá trị hiện kim cao vút mây
xanh
tôi chỉ có bọt bèo
đôi hơi thở
đọng chân t́nh trong những
vật vô danh
cái ca nhựa thân yêu ơi
nhớ nhé
khi c̣n ta mày chẳng
mất về đâu
dẫu lỗi thời và hao
ṃn chút đỉnh
hăy yên tâm ngày ngày
vẫn có nhau
Luân Hoán