Câu Thời Ấu Thơ

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

rút một nam vạt giường

ai bỏ ngoài bờ mương

tước nhỏ sợi dây chuối

một đầu cột con truồng

thả xuống nước chờ đợi

móng quanh, xem thường

lão ngư ông con nít

 

bất chợt nan vạt giường

rung rung như gió thổi

con nào dễ thương

đang ngậm mồi chực nuốt

giật nhanh lên lạ thường

dáng mại rơi tỏm

 

ngồi câu từ giờ thìn

man sang giờ tỵ

giật liên tiếp nhiều lần

treo lên rớt xuống

không muốn dùng lưỡi câu

thích mồi suông như vậy

ít ra đỡ đau

chỉ hoảng hồn một

 

gió hát bờ tre xanh

nước theo dòng thủy lợi

mây trắng lẫn trời xanh

chập chờn loang mặt nước

thòng chân đất lanh chanh

đưa qua rồi đưa lại

đám cỏ loanh quanh

chỗ ngồi như nệm mát

 

nước trong vắt trong veo

thấy lòng cát đất

không tràu

khá nhiều cái mại

thân lép trắng như vôi

tung tăng lên thở mãi

cá-mặt-nước nổi trôi

như lăng quăng bụ bẫm

 

không đá kiện, đá banh

không bắn bi, u mọi

toi ngồi câu trời xanh

rớt một vùng dưới nước

ăn, dọa, giật chơi

không màng chuyện được

tôi cũng câu chính tôi

bằng bao nhiêu mộng ước

 

ước chi vạt giường

hôm nay ngồi câu lại

giữa dòng chảy đời thường

bắt được tôi trẻ lại

 

không bờ tre xanh

cũng không dòng thủy lợi

vẫn còn nguyên trời xanh

tôi cùng thời thơ dại

 

chẳng thể nàomãi

trên chặng đời đã qua

thỉnh thoảng được hồi tưởng

trong hạnh phúc nhạt nhòa

 

Luân Hoán