lấy bằng tiểu học xong xuôi
mẹ thưởng
cho món quà
tôi vẫn thèm
ơi cây đàn mandoline
tỏa thơm phưng phức hương t́nh mẹ tôi
biết đàn nhờ Phạm Bá Vui (1)
dạy cho mấy bản tới lui dợt
hoài
môn học không cần trả bài
tạo nhiều thích thú ít
ai thấy nhàm
lần đầu tưởng đă không kham
mấy đầu ngón trái đỏ
ḷm lằn dây
chưa quen nặng nhẹ ngón tay
ra sức bấm cứng những dây tơ đồng
x́nh xịch chợt liếc chợt trông
bàn tay vẽ bướm vẽ rồng lâu nay
dần dần cũng biết múa may
rung tṛn đệm
gọn thả bay tiếng đàn
đi từ blue chuyển sang
valse, tango, fox... rộn
ràng rumba...
giọng vịt đực cũng ngân nga
bổng trầm những bản t́nh ca đương thời
lẳng lơ với mộng trong lời
Trăng Mờ Bên Suối, Mưa Rơi, Nỗi Ḷng,
Nụ Cười
Sơn Cước
thong dong
ngày xưa huưt gió nằm
ḷng đă lâu
Dư Âm chở mối t́nh đầu
bay trong lăng
mạn nỗi sầu vô biên
Bến Xuân (2) thoang thoảng hương tiên
mới hay âm nhạc cơi thiền cao xa
ngón tay điệu nghệ như là
một danh cầm thủ tài hoa giữa
đời
lần theo “vật đổi sao dời”
tôi lên đệ lục quyết chơi dài dài
hữu duyên gặp Nguyễn Văn Đài (3)
Tây Ban Cầm bỗng lai rai theo
ḿnh
dành tiền mua đàn mới
tinh
học bài xong vội xập x́nh liền tay
Thuận Thành gió biển vơi đầy
Tiếng Đàn Tôi chợt mỗi ngày một ngon
giá như dám sắm cái
lon
ngửa mũ chắc chắn bà con ĺ x́
thế rồi từ đó trở đi
và không lâu mấy tôi
đi dạy đàn
ngày nay có chị bạn vàng
cũng nhờ đă dạy cho nàng mấy
chiêu
cuộc đời quả thật đáng yêu
mộng đầu muốn đạt mục tiêu vẽ vời
mộng kế theo nhạc lên trời
thế nhưng nằm gọn trong đời làm thơ
lơ mơ cho đến bây giờ
Luân Hoán
1. Phạm Bá Vui, bạn
học lớp nh́, lớp nhất trường Hoàng Diệu Đà Nẵng.
2. tên các ca khúc, tác
gỉa ghi theo thứ tự: Lê Mộng Nguyên
(TMBS),Châu Kỳ và Ưng
Lang (MR), Nguyễn
Văn Khánh (NL), Tô Hải (NCSC), Văn Cao+Phạm Duy (BX) Phạm Duy (TĐT)
3. Nguyễn Văn Đài, bạn thời trung học đệ nhất cấp, có in chung một
tập Lục Bát cùng LH
(roneo)