con gái thích chơi tàu-bay
còn ta cờ-gánh quen tay chơi
hoài
nắng chiều ve vản ngọn xoài
ủa không, ngọn mít đứng ngoài vuông sân
gió không biết ở xa, gần
về đây coi bộ
mỏi chân muốn nằm
ta vừa thắng ván cờ xong
cháu Thương ghé nhắn: - vào ông gọi kìa
!
- ông đâu
có gọi con kia
chắc mi nhiều chuyện, còn khuya tau vào
chiều còn đến hơn cây sào
ếch nhái chưa dám thì thào
yêu nhau
đàn chột-dột trên ngọn cau
vẫn còn đưa võng gọi nhau vang trời
chán chưa lại thắng nữa rồi
thằng Tín chẳng thể gánh đời bằng ta
sự thật không hề ba hoa
sấp ngửa cho lắm cũng là nắp ken
gánh qua gánh lại nhập nhằng
thắng búng tai mãi tội
thằng bạn chơi
cháu Thương lại rũ nữa rồi
chơi tàu-bay thử một hồi, chả sao
trong khung vẽ chia nhiều ô
đầu tròn đuôi thẳng, nơi vào cuộc chơi
hòn mạng được ném lên đầu
chân co chân nhảy chậm mau lò cò
lên đầu rồi đứng so đo
xoay lưng lại ném mạng cho thành nhà
mạng rơi vào nhà
người ta
nghĩa là bị đốt
mất nhà... của ai ?
cuộc chơi cứ thế kéo dài
làm nhà rồi đốt
thử tài thấp cao
ta thành con gái lúc
nào
cặp chân uyển chuyển lao chao giữa chiều
chạng vạng cùng gió hiu hiu
ghé vai nói nhỏ:
mẹ yêu đang chờ
thương con cháu gái ngây
thơ
thua rồi trổ quạu dật dờ ngậm câm
năm rồi năm lại theo năm
những trò chơi cũ
vẫn nằm trong tim
tuổi già thường trực lim dim
mừng mình vẫn giữ y nguyên ngày nào
chín phần thực một chiêm bao
cho dù có chút
tào lao cũng
là
trái tim đã nở
ra hoa
và ta vẫn nở
ra ta hẳn
hòi
Luân Hoán