hết bạn để được
dựa hơi
mang con rùa nhựa ra ngồi
vuốt ve
rùa ơi sao chẳng ngo ngoe
hơn mười
năm đã lè phè bên
ta
ta nằm trên nệm tà tà
mày trên bàn ngủ ngó
qua cười
cười
hai mắt đen nhánh niềm vui
cái cổ mốc thếch sần sùi giãn
ra
cái mu như một nấm hoa
hằn vân năm tháng phong ba cuộc
đời
ta còn bơi giữa cuộc chơi
đam mê cái dáng tuyệt
vời xưa nay
mua mày về để chưng bày
và cũng để được
mỗi ngày thấy ta
tuổi thọ mày khá lắm
mà
ta tin ta cũng ít ra
như mày
định mệnh vốn đã an bày ?
một đêm vô ý mày bay xuống
sàn
một chân trước bỗng gãy ngang
mày đau ta cũng bàng
hoàng xót thương
một thời ta đã tang thương
bỏ một chân lại chiến trường dễ không
mày theo ta cũng mất
chân
y như duyên
nợ hồng trần cùng chia
mua keo dán đoạn chân lìa
và thân thương để bên rìa đời
ta
đêm nằm thỉnh thoảng ngó qua
vui vì mày cũng nhìn
qua mỉm cười
Luân Hoán