khoai người đào củ đă lâu
c̣n trơ nền đất vàng nâu lơm lồi
tôi đang lững thững đi chơi
thấy từ dưới đất đâm chồi lá xanh
lượm được một miếng mảnh sành
ngồi xuống chăm chú đào quanh
đọt mầm
bàn tay bé nhỏ
chợt cầm
săm soi cái củ
người trồng
bỏ quên
chùi hoài khoai vẫn
lấm lem
muốn cắn một miếng sợ rêm răng ngà
ngó gần tiếp đến nh́n xa
trên vạt đất trống c̣n ba bốn mầm
chân đất đạp nắng thong dong
đi đào từng củ khoai, hồng bàn tay
trời đang dàn trải
đám mây
có xanh có tím
đổi thay vô lường
lúc th́ có dạng
quả chuông
lúc th́ như thể
người buồn
nằm suông
bỗng nhiên tôi cũng
buồn buồn
cầm củ khoai mụt qua đường
nắng phai
tiếng con khướu hót ngang vai
xế trưa chợt đến như ai vừa về
rừng trầm mặc gió tỉ tê
Tiên Châu, Tiên Hội
nằm kề bên nhau
tôi về tay mở
che đầu
cũng không ngăn nắng hóa nâu mặt
mày
củ khoai vẫn nằm trong tay
nghe như nó hát
nhớ ngay mẹ hiền
bà tiên xinh xắn
dịu hiền
cú đầu tôi mấy cái liền,
không đau
củ khoai mụt đào ở đâu
con đem trồng lại cho màu
lá xanh
con đừng ăn sống, không lành
con đừng nướng nó mong thành
gà quay
chẳng thưa mẹ, tôi chạy ngay
chôn lại chỗ cũ đợi ngày trổ hoa
năm dài tháng ngắn
dần qua
mẹ tôi đă ở phương xa mất rồi
vợ hiền vừa luộc khoai mời
chạm môi chợt nhớ những lời mẹ xưa
đêm chùng xuống những giọt mưa
không ứa mà rớt
lệ thừa hay sao
bàn tay mở nắm
chiêm bao
nhớ khoai nhớ mẹ nao nao
nỗi buồn
rời Tiên Phước rồi đi luôn
cái tôi có bén
rễ nguồn Tiên Châu ?
Luân Hoán