quen mắt nh́n tín-phiếu
chợt gặp tiền-gánh-dưa
trằm trồ, mẹ lầm ư
cho một đồng, khoái chưa
đồng bạc thật xin xắn
dù giấy ẩm hơi tay
vẫn c̣n trong cánh mũi
hương mực đượm tháng ngày
nặng hai đầu thúng lớn
mập ú những quả dưa
tiếng đ̣n gánh kĩu kịt
vang thầm giữa nắng trưa
có giọt mồ hôi rịn
trên da ngấm ân t́nh
của nước
cùng của đất
trăn trở đời nhục vinh
đọc thấy dưới nón lá
niềm vui người nông dân
hạnh phúc từ sản phẩm
thành quả của phong trần
cảm biết được đôi mắt
người nữ lưu Á đông
giấc mơ thật thực tế
mái t́nh thơm má hồng
trên cùng một diện tích
ba dân tộc sống chung
chợt thoáng thấy hụt hẫng
thương chim nhốt trong lồng
một thời tôi rất khoái
tờ Giấy Một Đồng Vàng
bao nhiêu là kẹo kéo,
bánh tráng nướng, dưa gan.
tôi mê kẹo đậu phụng
chè đậu ván, bánh ḅ
một đồng
vàng đă đủ
cho môi miệng thơm tho
từ ngày bỏ Tiên Phước
hồi cư về quê cha
tôi bỗng thích ăn vặt
ngày ngày chờ được quà
lâu lâu mẹ lại thưởng
mỗi tuần cha mỗi thuê
đám lưng và bắt gió
xem ra đă lành nghề
tóc thơm c̣n chưa trổ
đă có khiếu tiêu tiền
tôi như cậu công tử
h́nh như khá có duyên
“tiền tài như phấn thổ”
bụi đất thật vô biên
miễn là luôn tâm niệm:
“nhân nghĩa tợ thiên kim”
Luân Hoán