Từ
Một Họa Phẩm
thương nhớ
anh Thái Tuấn
khiêm nhường
là tính tốt
xưa nay tôi khiêm nhường
nhưng tính không mấy tốt
nhiều khi bạn bè buồn
tôi hành nghề viết lách
không v́ nghiệp tào lao
bởi cái nghề nuôi miệng
chiếm rất ít th́ giờ
nghề hẳn có thu nhập
dẫu rằng thật ít oi
từ thời khởi sự viết
đến giờ vẫn lai rai
thế nhưng tôi giàu sụ
những t́nh bạn t́nh người
tôi quí bạn như ngọc
bạn quí tôi niềm vui
niềm vui hơn vàng ngọc
không phải là nói chơi
vô lượng
hơn hữu lượng
tùy cảm nhận từng người
ngoài t́nh c̣n tặng phẩm
tôi được
nhận đều đều
từ sách, nhạc để đọc
đến tranh, ảnh để treo
dọn đường
dài sáu đoạn
hăm bốn câu ngũ ngôn
chỉ để đỡ bớt ngượng
khi khoe tôi khá ngon
được quen một danh họa
giàu uy tín trong làng
nghệ thuật cầm cây cọ
tài đức thật thập toàn
chúng tôi ít gặp mặt
trên dưới
chừng mươi lần
nhưng anh em chân thật
đăi nhau bằng mến thân
tôi quí những câu chữ
anh gởi theo đường bay
mỗi trang thư như có
hương ḷng hương bàn tay
cả hai cùng mất nước
cả hai cùng ra đi
anh sống xứ nghệ thuật
tôi xứ giàu vàng y
một lần có cơ hội
anh thong dong đi
chơi
luôn tiện thăm bằng hữu
trong đó, may, có tôi
anh em gặp vài bữa
ngày ngắn t́nh thêm dài
chở nhau đi quanh quẩn
không cần chi choàng vai
người xưa tiếp đăi khách
thường không vịt cũng gà
ngày nay giàu điều kiện
mừng nhau chỉ khề khà
anh sợ tôi trả lễ
giữ măi đến lúc về
mới tặng một họa phẩm
đă đóng khung chỉnh tề
cái đẹp của nghệ thuật
thật vô cùng bao la
tôi vốn u mê lắm
thích thiếu nữ, đàn bà
dẫu biết chắc như vậy
anh không cho mỹ nhân
anh gợi nhớ một thuở
một chỗ ngồi quen thân
anh chỉ từng nhân vật
đang thả hồn theo trời
trong không gian lồng hẹp
sau bảy lăm, tháng tư
tôi anh đều hít thở
qua sơn dầu
đọng buồn
một thời đứng măi đấy
mang chứng tích bi thương
tôi tưởng
chừng khóc được
một phần v́ được tranh
một phần nghe anh nói
với nụ cười mong manh
bây giờ anh đă khuất
đương nhiên là quá xa
nhưng cái hồn Thái Tuấn
vẫn bên tôi, trong nhà
nhớ anh nhớ vậy vậy
thương anh chỉ ngậm ngùi
trong tôi anh c̣n măi
khi tôi c̣n chính tôi
Luân Hoán