Hóng Trăng

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

 

vào thời  tôi mới lên năm

đêm đêm mẹ bắt chõng nằm mái hiên

mẹ hiền kể chuyện thần tiên

trên trời sống hồn nhiên thế nào

 

nhìn lên lấp làng ngàn sao

với trăng vàng óng vẫy chào gọi tôi

hình như trăng cũng biết cười

hình như trăng chút lười biếng, nhưng

 

tôi nằm úp, trăng trên lưng

nằm ngửa, trăng phủ lung tung trên người

tôi ngồi, trăng cũng theo ngồi

tôi lăn phải, trái, trăng dời gót theo

 

mặt mày vàng rực trong veo

cái cây lớn ai treo lừng chừng

người ngồi dưới gốc ung dung

nghĩ chi ai biết, ai cùng nao nao

 

nhìn trăng nhìn các sao

cả muôn triệu nụ hoa thao thức nằm

cái xa ngủ kế cái gần

hình như chúng cũng rất cần nhau

 

một ngôi sao chợt đi đâu

bay xẹt một cái rớt đâu mất rồi

mẹ hiền bảo sao đổi ngôi

hóa ra trên ấy sống đời quân vương

 

tôi xoay trở miết trên giường

trông chừng cái gánh cháo đường đi qua

ly chè đậu ván thiết tha

đêm trăng nào cũng ngang nhà gọi tôi

 

Hội An ơi, đã qua rồi

trăng sao một góc trời trẻ thơ

 

Luân Hoán