nằm úp sấp trên nền bằng, lát gạch
tôi viết chữ i rồi
tới chữ tờ (t)
giấy tự túc, viết lá tre sắc
nhọn
bài tập tôi thành họa
phẩm rất thơ
vốn rắn mắt tôi lén
sờ các tượng
như gãi lưng thọc léc các vị
thần
ngự trong đình, nơi chúng tôi ngồi
học
thế nên rồi, tôi, các ngài quen
thân
chắc nhờ vậy tôi vụt
lên giỏi nhất
lớp thầy Y
ở miệt núi Tiên Châu
thằng nhóc thị thành nhiều khi làm phách
hắn ỷ y các thần cho vuốt râu
lớp tôi học gom chừng
vài chục đứa
có anh Phương tuổi sắp làm chồng
con Thanh Thận
mắt đen như hột nhãn
nó nhìn tôi, sao lạ,
rất bồn chồn
tôi còn nhớ thêm một thằng láu cá
tên Em A (vì lớp có
hai Em)
thằng nhóc này thân với
tôi bậc nhất
đi học đi chơi kè kè một
bên
còn một đứa, nghĩ không ra tên
nổi
sau mấy tuần đến lớp hắn đi luôn
ăn chuối-chát
bỗng nhiên lăn ra chết
thành bạn đầu tiên, tôi có mấy
ngày buồn
đình lớp tôi nằm giữa
đồi xanh lá
cau, quế, tiêu, thơm, mít, lòn-bon, chè
lẫn lộn với đám rau-sưng, lá-lốt
bù-chao-lùm, bìm-bịp với đàn ve
ngày một buổi tôi đều đều đến lớp
học đánh vần, tập viết, hát linh tinh
và cũng học luôn tăng gia sản
xuất
nuôi đàn gà tự túc
thật xinh xinh
giữa giờ học vẫn thường hay chạy trốn
dưới bóng cây kè đá
ở quanh vườn
khi máy bay bà già rên
rên tới
nằm ngửa nhìn lên cười
với chuồn chuồn
thầy Y tôi, đúng là tên
đích thật
không phải là mẫu tự
tôi trại ra
thầy hiện tại đang sống trên đang Mỹ
va đương
nhiên đã là một ông
già
còn các bạn, tôi hoàn toàn không
biết
cả cô em Thanh Thận,
tôi... lạ kỳ
năm, sáu tuổi chẳng lẽ nào mê
gái
sao rõ ràng còn nhớ
đến năm ni ?
ở đâu hỡi những người xưa cảnh cũ
nếu gặp lời tôi xin
hồi đáp một lời
tôi thằng Huýnh, tên cúng
cơm xưa cũ
vẫn giống cò-ma và mãi
ham chơi
Luân Hoán