Quan
Vân Trường
được quen ông Hoàng Lộc
một “đại
gia” thơ t́nh
được biết Hà Nguyễn Dũng
gă thất chí, mê t́nh
cả hai ông đều viết
về Quan Công rất hay
cao ngạo lẫn khí khái
tâm sự đùn như mây
tôi h́nh như cũng viết
mươi câu về Quan Công
trong nhật kư vớ vẩn
lấp một ngày cho xong
tôi vẫn tin tôi bảnh
hơn hai ông điều này:
đó là chơi h́nh tượng
của ngài mặt đỏ gay
chơi tượng
chẳng để cúng
mà thuần túy để chưng
bà xă ngại vô phép
cứ rót nước cầm chừng
tượng ngài tôi có đủ
ba cở nhỏ, trung, to
dĩ nhiên chỉ ba cái
không sản xuất cùng ḷ
cái nhỏ tôi mua trước
nhân thăm
cái trung rước tại phố
ba Tàu Montreal
cái to xa một chút
tại Sài G̣n Việt
nhân thằng con
mê gái
lặn lội về mang sang
tượng cao bảy chục tất
nặng mười
một kư lô
không kể món vũ khí
là ngọn thanh long đao
v́ dềnh dàng dễ vỡ
không chịu khó xách tay
đóng thùng không đủ kỷ
nên sứt một cầu mây
thanh long đao cũng bị
khoét một lỗ để xem
có giấu ǵ trong đó
nên bể mất một bên
cũng may từ mặt mũi
đến cả thân thể ngài
vẫn c̣n rất lành lặn
trông vào không mất oai
có thể chưng bày được
chưa đến nổi vất đi
thân tôi c̣n sứt mẻ
tượng sành đâu dễ ǵ
để thêm phần chững chạc
tôi băng bó thanh đao
xoay ngọn lưỡi ra cửa
ngăn quỉ ma lấn vào
ngài Quan Công từ đó
chứng kiến tôi đi về
khách khứ đến thăm viếng
ngài giám sát chỉnh tề
bởi đứng
trong pḥng khách
nên trông ngài rất vui
hơn ông trung, ông nhỏ
trong tủ kính ngủ vùi
gần đây bọn bành trướng
hống hách và lộng hành
tôi định
mang trảm hết
thương nghệ thuật không đành
phải chi đời
có tượng
Trần Hưng Đạo, Quang Trung,
Mạc Đỉnh
Chi, Lê Lợi...
phổ biến rộng để chưng
căn pḥng chật thêm ấm
hơi cổ nhân, anh hùng
thỉnh thoảng nh́n suy ngẫm
cũng đỡ nghĩ lung tung
có lẽ nên bắt chước
ông Lộc ông Dũng thôi
đừng làm thơ lấy được
như tôi vào cuối đời
cảm ơn những kỷ vật
bằng h́nh tượng quanh tôi
từ vật đến đức Phật
tôi kính quí một đời
Luân Hoán